Mọi chuyện xảy ra khiến cô không kịp trở tay, không có cơ hội phản ứng.
Hôm nay cô hoàn toàn bị động, trước khi đứa bé ra đời, Nguyễn Thiên Lăng sẽ bất chấp tất cả mà can thiệp vào cuộc sống của cô, khiến cô không được bình yên.
Ngay cả khi đứa trẻ chào đời, anh cũng sẽ tiếp tục can thiệp vào tất cả mọi chuyện của cô.
Chỉ cần có sự hiện diện của đứa trẻ này, cô sẽ không thể thoát khỏi anh hoàn toàn, nhưng cô không thể bỏ đứa trẻ này.
Cho nên cách duy nhất chính là rời khỏi nơi này, đến một nơi không ai quen biết cô.
Nguyễn Thiên Lăng không thể tìm được cô, cô sẽ có thể cùng đứa trẻ sống yên ổn. Giang Vũ Phi nghĩ thầm, hiện tại cách duy nhất đối với cô chính là rời khỏi đây...
Sáng hôm sau, lúc Giang Vũ Phi đang ăn sáng dưới lầu, Nguyễn Thiên Lăng bất ngờ đến.
Người đàn ông thấy cô ngoan ngoãn ở lại, trong lòng rất hài lòng.
Anh đi đến ngồi xuống đối diện cô, gác một chân, tư thế tùy tiện dựa vào ghế.
“Ăn xong tôi sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra với cô.”
“Thôi khỏi, tôi tự đi được.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói, chẳng thèm ngước mắt lấy một cái.
Nguyễn Thiên Lăng không nghe lời phản đối của cô, anh liếc mắt nhìn thím Lý nói: “Chuẩn bị đi, lát nữa đến bệnh viện.”
“Vâng, thiếu gia.”
Giang Vũ Phi đặt muỗng xuống, không ăn cháo nữa. Cô đứng dậy đi lên lầu, Nguyễn Thiên Lăng cũng đi theo cô, cô đi đến cửa phòng ngủ đột nhiên quay lại ngăn không cho anh đi.
“Tôi muốn thay quần áo, anh đừng vào.” Nói xong, cô đóng cửa lại trước mặt anh.
Lúc Nguyễn Thiên Lăng bị người trước mặt đóng sập cửa lại, anh tức giận không nói nên lời, nghĩ thầm bây giờ Giang Vũ Phi ngày càng không giống một người phụ nữ, chẳng có chút dịu dàng nào của phụ nữ gì cả.
Anh vặn tay nắm cửa, cửa đã bị khóa trái.
Nếu như là lúc trước, anh nhất định sẽ cho người lấy chìa khóa mở cửa, nhưng anh không làm vậy, mà quay người đi xuống đợi cô.
Thay áo quần xong, Giang Vũ Phi đi xuống, Nguyễn Thiên Lăng thấy cô đeo một cái túi, liền lập tức không vui.
Anh đứng dậy tiến đến lấy túi xách, đưa cho thím Lý: “Về sau đừng để cô ấy mang bất cứ cái gì, trông chừng cho cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, thiếu gia.” Thím Lý nhanh chóng gật đầu.
Khóe miệng Giang Vũ Phi hơi nhếch lên, đây gọi là gì, mẹ sướng nhờ con sao?
“Tôi có thể đi kiểm tra cùng thím Lý, tôi không muốn anh đi cùng. Anh không cần đi, nếu anh đi thì tôi sẽ không đi.” Cô lạnh nhạt nói với anh, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức trầm xuống.
Người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
Anh cưỡng ép cầm tay cô, không nói gì, chỉ kéo cô ra ngoài.
Giang Vũ Phi ra sức giãy giụa, hoàn toàn không phối hợp với anh, cũng không thèm nể mặt anh.
“Anh không nghe tôi nói à, tôi không cần anh đi anh có nghe không? Buông tay ra, muốn đi thì anh đi đi, đừng kéo tôi đi!”
“Ai thèm chọc giận anh, nếu có thể thì ngay cả nói chuyện tôi cũng không muốn nói với anh. Anh buông tay tôi ra, tôi không đi!” Cô ra sức gạt tay anh, quay người đi lên lầu.
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên ở phía sau, Nguyễn Thiên Lăng tức giận đến mức đạp đổ bàn trà, bàn trà đổ xuống mặt đất phát ra tiếng động lớn đến mức đám người giúp việc sợ hãi không dám ra.
Giang Vũ Phi khựng lại một chút rồi vẫn tiếp tục lên lầu.
“Đứa trẻ là của tôi, vì sao cô không cho tôi đi cùng!” Nguyễn Thiên Lăng dõi theo bóng lưng cô chất vấn, trong giọng nói còn có một chút tủi thân khó nhận thấy.
Đó cũng là con anh, chẳng lẽ anh không nên cùng cô đi kiểm tra sao?