Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 307: Nhất định phải về nhà một chuyến



“Nguyễn Thiên Lăng, anh khinh người quá đáng, anh không cho tôi ra ngoài tôi sẽ tuyệt thực, xem ai lợi hại hơn ai.” 

Nói xong, cô dùng hết sức đóng cửa lại. Thím Lý đành nhanh chóng xuống lầu báo cáo lại tình hình cho thiếu gia. 

Lúc này, Nguyễn Thiên Lăng đang ăn cơm với Nhan Duyệt ở nhà hàng. 

Nhà hàng này mới mở, đồ ăn cũng rất ngon, đối với hai người họ mà nói, ở nơi nào có đồ ăn ngon, thông tin của họ sẽ nhanh hơn ai hết, nhất định phải đi ăn thử. 

“Lăng, ngon không?” Nhan Duyệt ngẩng đầu lên hỏi, anh gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. 

Thức ăn mà có thể làm anh hài lòng thì thực sự là rất ngon. 

Nhan Duyệt gắp cho anh một ít đồ ăn, cười nói: “Hứa Mạn nói đồ ăn ở đây rất ngon, còn khen lên tận trời, em thấy không tin lắm. Bây giờ thấy anh thích như vậy thì biết hương vị thực sự là tuyệt diệu.” 

Nguyễn Thiên Lăng cũng gắp cho cô ta ít đồ ăn: “Món này em cũng không có ăn nhiều, bình thường em không thích ăn chua, sao hôm nay lại toàn gọi những món có vị chua thế?” 

“Em cũng không biết, gần đây em ăn không ngon miệng, chỉ có ăn chua mới có chút cảm giác.” Nhan Duyệt mỉm cười, nói nhẹ như không. 

Đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng vang lên. Lúc trước đã reo lên một lần, chưa đầy vài phút lại tiếp tục reo. 

Nhan Duyệt muốn liếc nhìn xem ai gọi tới, nhưng đáng tiếc số điện thoại đã bị che mất, cô không tài nào nhìn thấy ai gọi cho anh. 

Nguyễn Thiên Lăng cầm điện thoại, sắc mặt lạnh lùng trả lời. Anh nghe thím Lý nói chuyện nhưng gương mặt vẫn như vậy, không có gì kích động. 

“Tôi biết rồi.” Anh thản nhiên nói một câu rồi tắt điện thoại đi. 

“Ai gọi vậy?” 

“Một khách hàng.” Anh nói xong đứng dậy, vỗ vai cô nói: “Anh đi đặt mấy suất ăn mang về cho mọi người trong nhà nếm thử.” 

“Em đi cùng với anh.” 

“Không cần đâu, em cứ tiếp tục ăn đi, anh quay lại ngay mà.” Anh nhấn vai cô ngồi xuống, sải bước đi về phía quầy hàng. 

Anh gọi bốn món, tổng cộng hai suất. Yêu cầu một suất không có bột ngọt, trả tiền, sau đó gọi điện thoại và mau chóng trở lại chỗ ngồi. 

Lát sau có người đến, chào anh, rồi mang thức ăn đã được làm xong đi. Trong đó một suất được mang đến nhà Nguyễn gia, một suất mang đến biệt thự Giang Vũ Phi đang ở. 

Thím Lý đã nhận được lệnh của Nguyễn Thiên Lăng, liền mang đồ ăn cho vào tủ lạnh để bảo quản. 

Đến xế chiều, lúc ăn cơm, thím lấy đồ ăn ra hâm nóng, cho vào bát, rồi lên lầu mời Giang Vũ Phi xuống ăn cơm. 

Giang Vũ Phi nói không ăn cơm thì sẽ không ăn cơm, thím Lý cũng không dỗ dành được cô, đành phải nói: “Đồ ăn là thiếu gia mua từ tiệm cơm bên ngoài đến, nghe nói hương vị rất ngon, cô Giang, không phải là cô rất thích ăn chua sao? Đồ ăn được mang tới đều là vị chua, rất hợp với khẩu vị của cô.” 

Là đồ ăn Nguyễn Thiên Lăng mang tới, cô càng không muốn ăn. 

“Tôi không muốn ăn, thím Lý, thím đi xuống đi, không cần dỗ dành tôi.” 

“Được rồi, thiếu gia nói, nếu cô ăn hết đồ ăn, thì ngày mai sẽ cho phép cô về nhà thăm mẹ.” 

Tối qua sủi cảo anh mang đến cô cũng không ăn, bây giờ anh lại gửi đồ ăn đến, rõ ràng là muốn xem cô cứng đầu cứng cổ bao lâu, có phải là vẫn không ăn hay không. 

Cô không muốn ăn, nhưng cô lại muốn về nhà một chuyến. 

Ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ động đậy, thím Lý thấy cô lưỡng lự, lại vội vàng khuyên nhủ: “Cô Giang, bây giờ cô không phải chỉ ăn cho mình, mà còn cho đứa bé trong bụng nữa. Đứa bé cũng đang trong quá trình phát triển, nếu cô để bị đói sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.