Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 333: Thiếu gia chờ cô ở bên trong



Phía trước chính là trạm xe buýt, cô bước nhanh lên trước, chen lên xe, tìm một chỗ ngồi xuống.

Xe buýt khởi động, Giang Vũ Phi nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, nghĩ đến tâm sự của chính mình, cũng không có chú ý tới mấy chiếc xe gắn máy vẫn luôn đi theo cô ở đằng sau.

Xuống xe buýt, cô trở lại phòng thuê bắt đầu thu dọn đồ đạc. 

Dưới lầu, mấy chiếc Harley dừng lại, Cung Thiếu Huân nhếch môi cười cười, hóa ra cô ở chỗ này.

"Nhị thiếu, anh thật sự vừa ý người ta?" Một chàng trai kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng rằng nhị thiếu chỉ đùa giỡn trêu chọc cô gái kia một chút thôi, không ngờ anh ta đi theo người ta đến tận cửa nhà.

Cung Thiếu Huân sờ cái cằm bóng loáng, mắt lóe sáng mỉm cười: "Đúng vậy, tôi đã vừa ý cô ấy rồi, về sau các cậu nhìn thấy cô ấy, nhớ biết quy củ một chút cho tôi." 

"Vâng, về sau nhìn thấy cô ấy sẽ gọi một tiếng chị dâu."

Một người không nghĩ ngợi gì liền nói ra nghi hoặc trong lòng: "Lỡ cô ấy có bạn trai, hoặc là kết hôn rồi thì phải làm sao?"

"Ngậm cái mỏ quạ đen của cậu vào!" Bạn hắn ta liền đập cho hắn ta một phát lên gáy. 

"Đi thôi." Cung Thiếu Huân đội nón bảo hiểm lên, khởi động xe rời đi.

Ngày mai anh ta phải đi thành phố khác tham gia thi đấu, phải qua mấy ngày mới trở lại, đợi sau khi trở về anh ta lại đến tìm cô. Đến lúc đó, anh ta sẽ theo đuổi cô, để cô trở thành bạn gái của anh ta.

Cung Thiếu Huân tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng lại không biết ngày hôm sau Giang Vũ Phi liền lên máy bay trở lại thành phố A. 

Giang Vũ Phi đi ra sân bay, có một chiếc xe con màu đen đậu ở trước mặt cô.

Một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen từ bên trong bước ra, cung kính kéo mở cửa xe cho cô: "Cô Giang, mời lên xe."

Cô đưa vali hành lý cho anh ta, không nói lời nào, ngồi vào trong xe. 

Xe đưa cô trở lại biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng, nơi này cô đã trốn đi, quanh đi quẩn lại, lại quay về chỗ này.

Rốt cuộc Giang Vũ Phi cũng biết, ở trước mặt Nguyễn Thiên Lăng, cho dù cô trốn mười lần, một trăm lần, anh đều có biện pháp tìm được cô.

Đã không có cách nào thoát đi, cô tạm thời sẽ không uổng phí sức lực nữa, nhưng cô sẽ không từ bỏ hi vọng, vẫn sẽ tìm kiếm mọi cơ hội để thoát khỏi anh. 

"Cô Giang, thiếu gia chờ cô ở bên trong, cô tự vào đi."

Giang Vũ Phi xuống xe, liếc nhìn biệt thự trước mặt rồi lấy dũng khí đi vào.

Trong phòng khách trống rỗng, trừ Nguyễn Thiên Lăng đang ngồi trên ghế sofa, không có một người nào khác nữa. 

Người đàn ông lười biếng dựa vào sofa, anh mặc áo sơ mi màu trắng, áo lót màu xám bạc.

Một bên khuỷu tay dựa trên thành ghế sofa, ngón tay vuốt vuốt cằm, mắt đen lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, trong vẻ lơ đãng có kèm theo cả sự nguy hiểm ác liệt.

Giống như là Diêm La Vương nắm giữ sinh tử trong tay, cao cao tại thượng, không nhanh không chậm, thận trọng vững vàng. 

Giang Vũ Phi đứng ở cửa ra vào, cũng không dám tiếp tục đi vào bên trong.

Không biết vì sao, cô cảm thấy hiện tại Nguyễn Thiên Lăng rất nguy hiểm, không khí xung quanh anh đều không có một chút hơi ấm. Cả biệt thự yên tĩnh làm cho người khác thấy khủng hoảng, cô không biết chờ đợi cô sẽ là sự trừng phạt như thế nào đây.

Giang Vũ Phi rất muốn xoay người rời đi, thế nhưng cô đã trở lại rồi, chui đầu vô lưới như ý nguyện của anh, rốt cuộc cũng không cách nào dễ dàng chạy thoát nữa. 

"Sao không bước đến đây?" Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng mở miệng, tiếng nói bình thản không có chút gợn sóng nào.

"Đi ra ngoài chơi hơn nửa tháng rồi, lại đây để tôi xem, có gầy đi hay không."

Anh nhẹ nhàng vẫy tay với cô, nói lời nói quan tâm, nhưng đôi mắt lại hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng là nói cho cô biết, cô chạy trốn khiến cho anh cảm thấy rất tức giận, không thể nào tha thứ được! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.