Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 346: Sẽ không đến đó qua đêm nữa



Nguyễn nhìn Nhan Duyệt nhìn thế nào cũng đều thấy rất hài lòng, ngược lại, bà ta cảm thấy Giang Vũ Phi nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

“Bác gái, Duyệt Duyệt tốt bụng lương thiện như vậy, chị ấy là cô gái tốt nhất cháu từng gặp.” Hứa Mạn cũng kéo tay bà Nguyễn, tươi cười nói tốt cho Nhan Duyệt.

Ba người phụ nữ vui vẻ nói chuyện trong phòng khách, Nguyễn Thiên Lăng đi tới, chau lông mày lại. 

“Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Anh đi đến trước, mỉm cười hỏi.

“Nguyễn đại ca, chúng em đang nói anh với...”

“Không có gì. Chúng em chỉ nói chuyện phiếm cùng bác gái thôi.” Nhan Duyệt mỉm cười cắt ngang lời Hứa Mạn, Hứa Mạn bĩu môi, ngậm miệng lại với vẻ không cam lòng. 

Nguyễn Thiên Lăng hiển nhiên không tin Nhan Duyệt: “Đang nói anh và ai? Nói đi anh cũng nghe thử xem.”

“Lăng, chúng em thực sự không nói gì. Mạn Mạn chỉ đang đùa anh thôi, đừng nghe cô ấy nói linh tinh.” Nhan Duyệt cười vô cùng thản nhiên, trên mặt không có vẻ gì là đang giấu giếm.

Bà Nguyễn thương cô ta phải chịu ấm ức, chẳng những phải ngậm bò hòn làm ngọt mà còn nghĩ cho Thiên Lăng. 

Bà ta quyết định làm chủ một lần, như vậy thì công sức của con dâu mới không uổng phí.

“Thiên Lăng, chúng ta đang nói chuyện hôn sự của hai đứa, con với Nhan Duyệt cũng đính hôn rồi, muốn tổ chức hôn lễ lúc nào, con nghĩ kỹ chưa?”

Không ngờ bà Nguyễn sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, đôi mắt Nhan Duyệt sáng long lanh nhìn Nguyễn Thiên Lăng, trong lòng vừa hưng phấn lại vừa kích động. 

Không biết anh sẽ trả lời thế nào đây?

Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười nói: “Mẹ, việc này chưa vội. Con định đợi qua khoảng thời gian này rồi mới cử hành hôn lễ.”

“Phải đợi bao lâu?” Bà Nguyễn quan tâm hỏi. 

“Đợi thêm khoảng mấy tháng nữa.” Chờ anh xử lý xong việc bên phía Giang Vũ Phi, sẽ giải quyết chuyện bên Nhan Duyệt.

Bà Nguyễn sợ Nhan Duyệt không vui, cười nói: “Cũng được, gần đây công ty nhiều việc, có lẽ con cũng không phân thân ra được để chuẩn bị cho hôn lễ, vậy thì đợi mấy tháng nữa đi.”

Hơn nữa bên phía ba chồng vẫn chưa làm xong công tác tư tưởng, nhất định không thể gấp gáp nhất thời, nếu không sẽ làm ba chồng không vui. 

Nhan Duyệt hơi cụp mắt, che giấu sự lạnh lùng trong mắt.

Đợi mấy tháng nữa, ai biết sẽ xảy ra biến cố gì! Hiện tại Giang Vũ Phi ở trong biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng, một ngày cô ta còn không đợi được chứ nói gì đến mấy tháng.

“Bác gái, cháu không vội, Lăng nói lúc nào cử hành hôn lễ thì để lúc đó, cháu đều nghe theo anh ấy.” 

“Nhìn xem, còn chưa gả cho nó mà đã bắt đầu nghe lời chồng rồi, Thiên Lăng à, Nhan Duyệt tốt như vậy, con phải giữ chặt con bé, không thể để con bé chạy mất.” Bà Nguyễn nói đùa trêu chọc Nhan Duyệt, cô ta thẹn thùng cúi đầu xuống, mặt ửng hồng.

Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười, trong lòng anh vẫn nghĩ Nhan Duyệt giống như trước đây, dịu dàng độ lượng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đúng là anh cần một người vợ như thế này, lấy cô quả là không sai.

Về phần Giang Vũ Phi, từ lúc anh nằm viện, anh đã không còn muốn lo lắng cho cô nữa. 

Tối hôm đó, Nguyễn Thiên Lăng không đến chỗ Giang Vũ Phi.

Bởi vì Nhan Duyệt đã biết chuyện Giang Vũ Phi ở biệt thự của anh, để thể hiện thái độ của mình, anh sẽ không qua đó ngủ nữa.

Hơn nữa, anh cũng quyết định nghiêm túc về mối quan hệ của mấy người bọn họ. 

Anh nghĩ rất rõ ràng, Nhan Duyệt là người anh muốn lấy làm vợ, giữ Giang Vũ Phi lại là vì đợi cô sinh đứa con trong bụng ra.

Đó là con của anh, anh không thể không quan tâm.

Đợi đứa trẻ được sinh ra, anh sẽ đưa nó về Nguyễn gia nuôi dưỡng. Về phần Giang Vũ Phi, anh sẽ từ bỏ cô, để cô sống cuộc sống mà cô mong muốn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.