Nguyễn Thiên Lăng âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt anh xẹt qua một tia tăm tối.
Cô đưa ra yêu cầu như vậy, đã chứng tỏ rằng cô vẫn đang nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Hiện tại cô chịu ngoan ngoãn ở lại đây, là vì cô kiêng dè anh sẽ làm khó người nhà của cô.
Nếu như anh không bao giờ làm khó người nhà cô, cô sẽ không phải lo lắng, có thể yên tâm lớn mật chạy trốn.
Lần trước dùng người nhà cô để ép cô trở lại, cũng là bởi vì anh không nghĩ cô sẽ chạy trốn.
Nếu cô đã làm một lần, anh sẽ luôn phòng bị cô, không cho cô tái phạm lần thứ hai.
Không thể dùng người nhà cô để trói buộc cô cũng không sao, anh có rất nhiều biện pháp.
“Được, anh đồng ý với em.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên gật đầu, rất sảng khoái.
Giang Vũ Phi cũng gật đầu: “Nhớ kỹ lời anh nói đấy.”
Cô quay người tiếp tục lên lầu, Nguyễn Thiên Lăng đi nhanh theo sau cô, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh, đã biết rõ anh có ý định gì.
Giang Vũ Phi bước đi không nhanh không chậm, người đàn ông ở sau lưng cô cũng nhắm mắt theo sau, bước đi không nhanh không chậm.
Giang Vũ Phi đẩy cửa phòng đi vào, nghĩ sẽ đóng cửa lại nhanh, một bàn tay Nguyễn Thiên Lăng chống vào cửa, cười tà mị với cô.
“Anh biết ngay em sẽ dùng chiêu này.”
Muốn nhốt anh ở ngoài cửa à, không có chuyện đó đâu.
Buổi tối hôm nay anh muốn ôm cô ngủ, sau này mỗi buổi tối đều muốn ôm cô ngủ.
“A... bụng tôi đau quá!” Đột nhiên Giang Vũ Phi ôm bụng cong người lại, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức thay đổi.
“Em sao vậy?” Anh giơ tay đỡ cô, tay vừa đụng vào người cô, đột nhiên Giang Vũ Phi dùng sức đẩy anh ra, cũng vào thời điểm anh bị đẩy lùi lại sau, cô nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó khóa trái cửa!
Hừ, anh có nghĩ tới chiêu này không?
Giang Vũ Phi đắc ý cười cười, lúc này mới yên tâm đi lấy áo ngủ, chuẩn bị đi tắm rửa cho thoải mái, sau đó đi ngủ.
Vợ ơi, em đoán không sai, đúng là anh muốn leo thang lên. Buổi tối hôm nay em đừng hòng nhốt bổn thiếu gia ở bên ngoài.
“Thiếu gia, xong rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng một tay giữ thang, leo lên từng bước, Giang Vũ Phi đúng ở ban công, cụp mắt nhìn anh không có chút biểu cảm nào.
Mắt anh cũng vẫn luôn nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm như chứa ánh lửa nóng bỏng, thật giống như mãnh thú nhìn chằm chằm vào con mồi, chuyên chú, cố chấp, thề không bỏ qua.