Nhưng Tiêu Lang nhìn thấy, thực sự tức giận, sắc mặt Tiêu Lang trắng bệch, hai tay siết chặt, cố gắng kiềm chế không để mình xông lên cho Nguyễn Thiên Lăng một cú đấm.
Giang Vũ Phi hơi xấu hổ, không ngừng ngọ nguậy, Nguyễn Thiên Lăng cũng biết ý buông cô ra, cô nghiêng mặt đi chỗ khác, không dám nhìn sắc mặt của Tiêu Lang.
Hành động vừa rồi của Nguyễn Thiên Lăng là cố ý, anh muốn tuyên bố với Tiêu Lang về mối quan hệ của anh và Giang Vũ Phi, khẳng định quyền sở hữu của anh đối với cô.
“Họ Tiêu kia, sao anh vẫn còn ở đây?” Nguyễn Thiên Lăng cong môi, anh ôm lấy người Giang Vũ Phi, cười lạnh lùng: “Tôi và người phụ nữ của tôi đang thân mật, anh cũng muốn xem sao?”
“Nguyễn Thiên Lăng, anh không được tiếp tục làm tổn thương cô ấy!” Tiêu Lang lạnh lùng nói, trước nay anh là người tính khí ôn hòa mà giờ cũng không khắc chế được cơn phẫn nộ của mình.
Nguyễn Thiên Lăng hôn lên trán Giang Vũ Phi, một tay ôm đầu cô, kéo cô vào lòng.
“Con mắt nào của anh thấy tôi đang làm tổn thương cô ấy? Tôi đang yêu thương cô ấy còn không hết, sao lại làm tổn thương cô ấy chứ. Có điều sợ rằng hành động của tôi là đang làm tổn thương anh mà thôi?”
“…”
“Họ Tiêu kia, chúng tôi muốn quay về tiếp tục thân mật, anh cứ tự nhiên.” Nguyễn Thiên Lăng vỗ vỗ vào người Giang Vũ Phi, đưa cô và xe, sau đó anh cũng lên xe, đóng cửa lại.
Giang Vũ Phi cúi đầu thắt dây an toàn, lúc cô ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy cơ thể cao lớn của Tiêu Lang đang cứng đờ. Cô nhắm mắt lại, tay nắm chặt dây ăn toàn.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, cười như không cười, hỏi: “Thế nào, động lòng rồi ư?”
“Động lòng gì cơ?”
“Hắn ta lại quay về tìm em, còn đối xử tốt với em như vậy, cũng dùng cả tính mạng để bảo vệ em, có phải em thấy động lòng không?”
Giang Vũ Phi biết rõ anh đang thăm dò mình, cô cười nhạt: “Lòng tôi đã nguội lạnh từ lâu rồi.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống, bầu không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại.
Trở lại biệt thự, anh nắm chặt tay cô đi thẳng lên lầu, vừa vào đến phòng ngủ liền vội vã ôm chặt cơ thể cô, tỉ mỉ, mê loạn hôn lên môi cô, trên mặt, trên cổ, tay của anh ngao du khắp cơ thể cô, giống như là người bị đói vài năm, đột nhiên được nhìn thấy đồ ăn liền không thể chờ được nữa.
“Nguyễn… Thiên Lăng… anh… muốn làm gì?” Giang Vũ Phi hoảng loạn thở dốc nói, mỗi lần vừa nói được một từ đã bị anh chặn ngang.
Người đàn ông đột nhiên đẩy người cô, áp cô vào tường, cơ thể cường tráng lại ép xuống, đôi môi nóng bỏng lại một lần nữa áp lên cổ cô.
“Gọi anh.” Nguyễn Thiên Lăng mở miệng nói mơ hồ, thình lình nâng hai chân cô lên, vòng lên eo anh. Cơ thể Giang Vũ Phi đột nhiên bị nhấc lên, cô hét lên nắm lấy cổ áo anh, cố gắng áp sát vào vách tường.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Cô muốn mở miệng mắng anh, vừa gọi tên anh đã bị miệng anh chặn lại, nuốt trọn những từ cô định nói.
Sau những nụ hôn nồng nhiệt, anh buông cô ra, thở dốc: “Gọi anh.”
“…” Giang Vũ Phi cắn chặt môi, không mở miệng.
Người đàn ông hôn nhẹ lên khóe môi cô, giọng khàn khàn trầm thấp: “Anh thích em gọi tên anh, thích em gọi anh là Thiên Lăng…”
Giang Vũ Phi quay đầu đi, nụ hôn của Nguyễn Thiên Lăng lại rơi vào cái cổ đẹp đẽ của cô. Cô giơ tay đánh anh, anh lại cố ý lùi lại một bước, cơ thể cô bất ngờ trượt xuống, làm cô sợ hãi vội vàng túm lấy cổ áo anh. Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười gian xảo, anh lại tiến đến gần, lấy cơ thể mình chống đỡ cho cô.
Giang Vũ Phi xấu hổ và tức giận: “Anh thôi đi, ngày nào cũng cưỡng ép tôi như vậy, anh không ngại phiền nhưng tôi thấy phiền!”