Anh áp trán mình vào trán cô, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng hỏi.
Giang Vũ Phi không trả lời.
Anh hỏi lại: “Nói cho anh nghe, tim em có đập nhanh không?”
Giang Vũ Phi mặt không có biểu cảm nói: “Tôi đã không có cảm giác tim đập từ lâu rồi.”
Trái tim cô tựa như một cái ao tù, không hề gợn sóng, không hề tức giận.
Tuy trái tim cô vẫn đang đập, nhưng cô lại không cảm nhận được cảm giác động lòng.
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng, yêu thương hôn môi cô. Anh chưa bao giờ hôn cô dịu dàng thâm tình như vậy.
Giang Vũ Phi muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn, không có bao nhiêu sức lực. Cho dù có sức lực, cô cũng không đẩy anh ra được.
Đối với anh mà nói, sức lực của cô không có tác dụng gì.
“Vũ Phi, em yêu anh từ khi nào?” Nguyễn Thiên Lăng vừa hôn môi cô vừa thấp giọng hỏi.
“…” Giang Vũ Phi trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, không có phản ứng.
Người đàn ông giữ mông cô, ôm chặt lấy cơ thể cô, hôn lên cổ cô.
“Quên rồi sao? Hay là em chưa từng yêu anh?”
“…”
“Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em, em rất ngượng ngùng, rất nhát gan, không giống như những người phụ nữ đã tiếp cận anh. Em không dám to gan như họ, không có sự tự tin hào phóng như họ, càng không làm ra vẻ như họ. Em chỉ rất thẹn thùng, đến nhìn trộm anh một cái mà em cũng không dám.”
“…”
“Khi đó anh nghĩ, chắc chắn anh sẽ không chọn em làm vợ anh, bởi vì em quá bình thường, giống như một hạt cát vậy. Thế nhưng vận mệnh lại kỳ lạ như vậy đó, lại cứ khiến em lấy anh. Anh thừa nhận, anh không tốt với em không chỉ vì anh không yêu em, mà còn vì có chút xem thường em. Trong mắt anh, em quá tầm thường, anh cho rằng em hoàn toàn không xứng với anh.”
“…”
Nguyễn Thiên Lăng ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nhưng thật kỳ diệu, sống chung với em, anh lại không cảm thấy phiền phức. Anh chỉ quen giả vờ ghét em, lạnh nhạt với em. Thế nhưng mà mỗi tối được ngủ chung với em, anh cảm thấy rất thoải mái, không hề có cảm giác bài xích, rõ ràng là anh ghét em, nhưng lại không bài xích em làm vợ anh. Anh rất mâu thuẫn khó hiểu, trái tim cũng cứ lưỡng lự, như kẻ lang thang không biết nơi trở về.”
“Sau đó Nhan Duyệt trở về, anh thật sự rất vui, bởi vì anh không cần phải hoang mang nữa. Anh tự nói với bản thân mình, phải kiên định chọn Nhan Duyệt, dù sao cô ấy cũng là người anh yêu. Nhưng mà khi ly hôn với em, trái tim anh càng hoang mang hơn nữa, hóa ra những thứ anh nghĩ là thuộc về bản thân anh, lại không phải những thứ anh cần. Anh tự cho rằng anh yêu Nhan Duyệt, tự cho rằng cô ấy mới là người phụ nữ xứng đáng với anh, tự cho rằng em không có điểm nào tốt.”
“Cuối cùng anh mới phát hiện ra rằng tình cảm của anh với cô ấy trong mười mấy năm qua, chỉ là một kiểu tình thân, khiến anh không phân biệt rõ tình yêu và tình thân, còn cho là mình rất yêu cô ấy. Hiện giờ anh mới biết tình cảm nam nữ không phải như vậy…”
“…”
“Vũ Phi, anh luôn cho rằng, đến hôm nay anh mới biết, anh và em đi đến kết cục như bây giờ, đều là kết quả do anh tự gây ra. Vũ Phi, hãy thử tiếp nhận anh, chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng nói một hồi, anh ngẩng đầu lên chạm vào ánh mắt mơ màng của Giang Vũ Phi.
Cô đang ngẩn người ra, cô có nghe những lời anh nói hay không?
Người đàn ông nhíu mày, nắm cằm cô: “Em có nghe lời anh đang nói không?”