Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 520: Bọn họ thực sự đã ly hôn



“Như vậy thì cháu và cô ấy vẫn là quan hệ vợ chồng phải không? Ông, ông cho cháu xem giấy đăng ký kết hôn một chút.”

Lúc kết hôn anh chưa hề liếc qua giấy đăng ký kết hôn, hiện giờ anh lại không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thấy nó.

Không biết giấy đăng ký kết hôn trông như thế nào nữa, sau này anh nhất định phải bảo quản thật tốt, không bao giờ lấy ra nữa. 

Nguyễn An Quốc ngồi bất động, ông thở dài nói: “Khi đó các cháu chưa ly hôn, sau này ông vẫn cầm đi bảo luật sư Hoàng Phủ làm thủ tục đầy đủ.”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức đóng băng, vẻ mừng rỡ trong mắt cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Anh sững sờ hai giây, mới hỏi lại một cách không xác định: “Ông nói, cháu và Giang Vũ Phi cuối cùng vẫn là ly hôn?” 

“Đúng vậy.” Nguyễn An Quốc kéo ngăn kéo ra, lấy hai tờ chứng nhận ly hôn thực sự đưa cho anh: “Thiên Lăng, ông đã cho cháu cơ hội, bảo cháu hãy giữ chắc Vũ Phi. Về sau cháu lại cố chấp muốn đính hôn với Nhan Duyệt, ông đã nghĩ, có lẽ miễn cưỡng bắt hai cháu ở bên nhau, cuối cùng sẽ làm tổn hại cả hai đứa. Cho nên ông vẫn làm giấy chứng nhận ly hôn cho hai đứa.”

Nguyễn Thiên Lăng nhận hai tờ giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng không khỏi thất vọng, cũng rất khó chịu. Anh cho rằng anh với Giang Vũ Phi vẫn còn là vợ chồng, như vậy thì anh cũng không cần nghĩ tất cả biện pháp để kết hôn với cô, cả đời này đều có thể giữ cô bên cạnh, nhưng bọn họ đã thực sự ly hôn, hy vọng trong lòng anh cũng không còn.

“Vì sao không nói với cháu sớm một chút?” 

“Nói thì làm được gì? Cho dù khi đó có nói, cháu vẫn sẽ ly hôn với con bé.”

Nguyễn Thiên Lăng mím môi, sắc mặt rất khó coi. Anh siết chặt giấy chứng nhận ly hôn trong tay, cảm thấy hai tờ giấy chứng nhận này rất nặng, giống như là một bản án với anh vậy…

Giang Vũ Phi tựa vào đầu giường, hai chân co lại. Cô cầm di động hơi do dự, cuối cùng cũng bấm số điện thoại di động của Nguyễn Thiên Lăng. 

Người đàn ông đang lái xe trên đường, thấy là cô gọi tới, trầm mặc không muốn nghe. Bọn họ không phải là vợ chồng, thực sự đã ly hôn. Cô biết được nhất định sẽ rất vui, nhưng anh thì không vui nổi. Anh không nghe máy, điện thoại lại reo lên từng hồi.

Nguyễn Thiên Lăng dừng xe ở ven đường: “A lô.”

“Nguyễn Thiên Lăng, kết quả như thế nào? Rốt cuộc chúng ta có ly hôn không?” Giang Vũ Phi vội vàng hỏi. 

Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay lái, không đè nén được cơn bực bội trong lòng: “Em rất hy vọng chúng ta đã ly hôn đúng không?”

“Thái độ của tôi như thế nào, anh luôn biết rất rõ.”

Phải, thái độ của cô luôn rất rõ ràng, muốn thoát khỏi anh, rời xa anh. Cô thật giống như một tín đồ thành kính, ôm một niềm tin tuyệt đối vào tín ngưỡng, dù là ai cũng không thể nào phá vỡ tín ngưỡng của cô. 

Nguyễn Thiên Lăng hạ cửa sổ xe xuống, để gió mát thổi vào. Ban đêm thành phố A lấp lánh ánh đèn, rất nhiều người đều có cảm giác không thuộc về nơi này. Giờ khắc này, anh cũng cũng có cảm giác không thuộc về nơi này.

“Còn ở đó không? Rốt cuộc kết quả như thế nào?” Hồi lâu vẫn không nghe được giọng của anh, Giang Vũ Phi gặng hỏi lần nữa.

Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, thản nhiên nói: “Em yên tâm, giữa chúng ta đã không còn quan hệ hôn nhân nữa.” 

Giang Vũ Phi âm thầm thở phào một hơi, nhưng không hiểu sao cô lại trầm mặc. Có lẽ là bị ảnh hưởng từ cảm xúc của Nguyễn Thiên Lăng, bởi vậy cô cũng không biết nên nói gì.

Hai người trầm mặc một hồi, cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng tắt điện thoại trước. Đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ ly hôn Nguyễn Thiên Lăng ngắt điện thoại của cô trước.

Giang Vũ Phi cất điện thoại, lấy ra một gói thuốc nhỏ. Thứ này là trước đó lúc Tiêu Lang kéo cô lại, đã lén đưa cho cô. 

Cô mở di động mà Tiêu Lang cho cô ra, trong điện thoại di động quả nhiên có nhắn tin được gửi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.