Tóc Vàng lấy làm ngạc nhiên, nhị thiếu mà lại mang hình vẽ phụ nữ bên mình!
Chỉ là sao nhìn người phụ nữ này thấy hơi quen?
Bởi vì bản vẽ phác họa và tướng mạo của người thật sẽ có sự khác biệt, Tóc Vàng nghĩ một hồi lâu cũng không biết người phụ nữ trong bản vẽ phác họa đó là ai.
Hắn ta trả lại chìa khóa cho Cung Thiếu Huân, nhưng vẫn còn đang suy tư.
“Đang nghĩ gì thế?” Một người anh em ở bên cạnh gác tay lên vai hắn ta, cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn ta.
Hắn ta kéo người anh em đó sát lại, nhỏ giọng thầm thì: “Vừa rồi tôi thấy trên móc khóa của nhị thiếu có bức vẽ một cô gái.”
“Xì, nhìn cậu ngơ ngẩn bần thần, tôi lại tưởng có bí mật gì cơ chứ. Trên móc khóa của nhị thiếu vỗn dĩ đã có bức vẽ của một cô gái, người đó cậu cũng gặp rồi đó, chính là người lần trước… Không đúng, lúc đó cậu không có mặt, cậu chưa thấy mặt.”
Tóc Vàng tò mò hỏi: “Cô ấy là ai?”
Người anh em kia cười hì hì nói: “Là người trong mộng của nhị thiếu, chị dâu tương lai của chúng ta.”
“Hóa ra chị dâu mà các cậu nói chính là cô ấy à.” Tóc Vàng nhíu mày suy nghĩ xa xôi: “Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi, nhìn rất quen.”
“Lần trước cậu không ở đây, làm sao có thể gặp được.”
“Tôi thật sự gặp rồi!”
“Vậy cậu thử nói xem, cậu đã gặp ở đâu? Nếu thật sự đã gặp thì mau chóng nói cho nhị thiếu biết, nhị thiếu nhất định sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu đó.”
Trong đầu Tóc Vàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh một chiếc mô tô Harley bóng bẩy.
Hắn ta nghĩ nếu thực sự nhớ ra, không biết liệu nhị thiếu thưởng cho hắn ta một chiếc Harley không…
Tóc Vàng nuốt nước bọt, quyết định vì Harley, phải nhớ bằng được đã gặp cô gái đó ở đâu.
Sau khi bán hoa xong, Giang Vũ Phi nhẹ nhàng đạp xe ba gác về nhà.
Về đến nhà, cô cất xe đi, đưa tiền bán hoa cho bà Tiết rồi đến vườn hoa phía sau nhổ cỏ, kiểm tra tình trạng của mỗi loại cây.
Sau khi làm xong việc thì bà Tiết cũng đã nấu xong cơm, cô đi rửa tay rồi cùng bà Tiết ngồi ăn cơm tại phòng khách.
Phía bên ngoài phòng khách là vườn hoa, ngửi hương hoa thơm ngát, khiến cô cũng thấy ăn cơm rất ngon miệng.
Lưng bà Tiết không được khỏe, ăn cơm xong Giang Vũ Phi liền chủ động rửa chén quét dọn, không cho bà Tiết làm việc nữa.
Bà Tiết ngồi bên cạnh cười nói: “Bà nội cháu thật có phúc, có một đứa cháu gái chịu khó lại hiếu thảo như vậy. Bây giờ bà được hưởng ké bà ấy một chút, cũng được đứa cháu gái tốt như cháu chăm sóc.”
Giang Vũ Phi quay đầu lại cười nói: “Bà nội cháu đã qua đời lâu rồi ạ, cháu cũng chưa gặp bà nội bao giờ.”
“Vậy à! Ôi, cả cuộc đời bà không có con cái. Cháu không còn bà nội, bà lại không có cháu gái. Cháu nói xem có phải chúng ta rất có duyên không?” Bà Tiết cười hỏi. Bà quý mến Giang Vũ Phi từ tận đáy lòng, muốn nhận cô làm cháu gái nuôi của bà.
“Đúng là rất có duyên, nếu bà không chê cháu, sau này cháu sẽ là cháu gái của bà nha.”
“Được được được! Cứ quyết định như thế đi, sau này cháu là cháu gái của bà, bà chết rồi, cháu sẽ thừa kế đồ đạc của bà.”
“Bà ơi, bà con trẻ lắm, đừng nói mấy câu xúi quẩy như vậy.” Giang Vũ Phi đưa cho bà một ly trà, hai người một già một trẻ cùng cười rất vui vẻ.
Giang Vũ Phi thầm nghĩ, nếu như số phận đã định phải mai danh ẩn tích cả đời, vậy thì cô sẽ chấp nhận thân phận mới Tiêu Vũ này, và sẽ coi bà Tiết như là bà nội ruột của mình mà đối đãi.
Cũng sẽ coi nơi này là gia đình thực sự của cô.
---
Hôm nay Cung Thiếu Huân giành hạng nhất, mọi người cũng muốn chúc mừng như thường lệ.
Họ đều là thanh niên, không cần phải sơn hào hải vị gì cả, chỉ cần ăn uống thoải mái là được.