Trên người Giang Vũ Phi chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên trong không mặc gì.
Anh cũng không mặc quần áo, cô cứ không che đậy gì mà ngồi trên bụng anh như thế, anh có thể cảm nhận được làm da mịn màng của cô.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên tối đen đáng sợ, anh thình lình chụp lấy eo cô...
Giang Vũ Phi ngẩn ra, trong đầu trống rỗng.
Cô không biết là trước tiên nên giãy giụa hay chửi ầm lên nữa.
----
“Tên khốn, tôi phải giết anh!”
“Giết đi, chết anh cũng vẫn yêu!”
“Tên khốn, anh buông tay ra cho tôi!” Giang Vũ Phi ra sức giãy giụa, tay anh vẫn luôn ôm chặt cô, mỗi lần cô giãy giụa sẽ chỉ mang lại thêm tủi nhục.
Trên tay Giang Vũ Phi còn đang kéo hai đầu dây xích. Cô nằm sấp trên người anh, hai tay đột nhiên dùng sức kéo dây xích.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô không chớp mắt, gần như muốn hút toàn bộ linh hồn cô vào trong.
Anh siết lưng cô ngày càng mạnh, Giang Vũ Phi cắn chặt hàm răng, sức lực trên tay cũng ngày càng mạnh hơn.
Cô muốn siết chết anh…
Nguyễn Thiên Lăng không hề để ý đến hành động của cô, anh đột nhiên nâng cô lên cao, lại thình lình đưa xuống thấp, Giang Vũ Phi hét lên một tiếng, tay liền buông lỏng, lập tức không còn sức lực.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch miệng kéo ra một đường cong tà ác, Giang Vũ Phi cắn răng kéo dây xích, tiếp tục siết.
Lúc cô siết đến một mức độ nhất định, anh lại nâng cô lên, cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần, Giang Vũ Phi mệt đến mức thở hồng hộc, nằm trên người anh không nhúc nhích, sau cùng lại ngủ thiếp đi.
----
Ngày hôm sau, Giang Vũ Phi ngủ đến trưa mới dậy.
Trên người cô mặc một cái váy mới, nhưng vẫn giống với cái trước đó.
Chiếc váy trắng tinh cùng màu mới ga trải giường, cô nhìn liền thấy rất khó chịu.
Đúng lúc thím Lý đẩy cửa bước vào: “Cô Giang, giờ cô muốn dùng bữa không?”
Giang Vũ Phi đứng dậy, cảm thấy hai chân mềm nhũn.
“Thím Lý, trước tiên thím đưa cho tôi viên thuốc tránh thai đi.” Uống thuốc mới là chuyện quan trọng.
Thím Lý thở dài một hơi: “Được.”
Bà ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại, trên tay cầm một viên thuốc tránh thai và một ly nước.