Nguyễn An Quốc khẽ gật đầu, cảm thán nói: "Có thể biết sai thì sửa, vẫn có khả năng cứu vãn. Thiên Lăng, ông nội rất vui vì cháu đã trưởng thành hơn nhiều rồi."
Không còn giống như một ông trời con tự cao tự đại nữa, ít nhất nó cũng biết anh có chỗ sai, cũng biết ăn năn hối lỗi vì cái sai của mình.
Nhưng mà để nó có được bài học này, đã có người phải trả một cái giá rất lớn.
Người đó chính là Giang Vũ Phi.
Nguyễn An Quốc liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi đang hôn mê, nói với Nguyễn Thiên Lăng: "Thiên Lăng, vết thương trên người cháu là do Vũ Phi đâm sao?"
"Không phải, là tự cháu làm." Nguyễn Thiên Lăng trả lời không chút do dự, trong mắt không có một chút tia sáng nào lóe lên: "Ông nội, chuyển cháu đến phòng bệnh khác đi. Đợi sau khi Vũ Phi tỉnh lại, ông cho người chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng nói gì về chuyện của cháu. Sau khi cô ấy khỏi hẳn thì hãy để cô ấy đi, nói với cô ấy là cháu sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa."
Nguyễn An Quốc không tiếp tục hỏi về vết thương của anh nữa.
"Cháu xác định muốn buông tay?"
"Vâng!" Anh phải buông tay, dù cho rất đau khổ, rất không nỡ, anh cũng vẫn phải buông tay.
Buông Giang Vũ Phi ra, anh đau như bị cắt mất một miếng thịt vậy, nhưng nếu Giang Vũ Phi chết, đó chính là móc trái tim vẫn còn đập của anh ra.
Một miếng thịt so với mạng anh, đương nhiên là mạng quan trọng hơn.
"Vậy được rồi, ông sẽ truyền đạt ý của cháu với con bé."
Nguyễn Thiên Lăng lại nhìn về phía Giang Vũ Phi, nhìn cô thật chăm chú, có lẽ đây là lần cuối cùng anh có thể nhìn mặt cô mà không kiêng nể gì như vậy.
---
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng được chuyển đến một phòng bệnh khác, phòng bệnh của anh ở ngay bên cạnh phòng bệnh của Giang Vũ Phi, bọn họ cách nhau rất gần, nhưng lại xa xôi tựa như chân trời, không thể chạm đến.
Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ quên cô, nhưng mà rốt cuộc ngày đó bao giờ mới đến?
Hôm nay Giang Vũ Phi cũng không tỉnh lại, Tiêu Lang ở bệnh viện trông chừng một ngày, cuối cùng không thể không rời đi, chỉ để lại hai thủ hạ ở đây, báo cáo tình hình cho anh bất cứ lúc nào.
Vết thương của Nguyễn Thiên Lăng nói nghiêm trọng cũng không phải là quá nghiêm trọng.
Không tổn thương đến tim, nhưng mà ngực bị đâm một lỗ, không thể di chuyển, nhất định phải nằm tịnh dưỡng, nếu không sẽ đụng đến vết thương, đau đến mức không thể nào hít thở được.
Thật ra anh rất ghét bị bệnh, ghét nằm viện.
Trước kia khi bị bệnh, anh đều rất cáu kỉnh, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng nổi giận. Mỗi ngày anh đều nghĩ tình hình của Giang Vũ Phi như thế nào.
Anh vốn không có ý định chú ý đến tất cả những gì liên quan đến cô nữa, nhưng anh không nhịn được vẫn muốn quan tâm, tìm hiểu.
Nguyễn Thiên Lăng tự nói với chính mình, anh chỉ chú ý tới bệnh tình của cô mà thôi, đợi cô hoàn toàn hồi phục lại thì sẽ không bao giờ chú ý đến cô nữa.
Dù sao cô biến thành tình trạng như vậy đều là vì anh, anh cần phải luôn quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô.
Sau khi nghĩ thông suốt, anh cho người tìm bác sĩ đến, bảo bọn họ báo cáo cho anh nghe về bệnh tình của Giang Vũ Phi.
"Đầu của Giang tiểu thư từng bị va chạm nghiêm trọng, sau đó lại bị xe đụng, nhiều chỗ trên người bị gãy xương, nhưng đều không nghiêm trọng, chỉ là lúc bị xe đụng, đầu lại bị va chạm. Cho nên vết thương ở đầu của Giang tiểu thư là nghiêm trọng nhất, nếu khôi phục tốt thì sẽ không để lại bất cứ di chứng gì. Khôi phục không tốt, có thể sẽ ảnh hưởng một chút đến chức năng não bộ của cô ấy."
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lạnh băng: "Cái gì gọi là khôi phục không tốt? Kêu các người đến làm bác sĩ chủ trị, là để các ngươi nói mấy lời không chắc chắn như thế này cho tôi nghe sao?"
Cho dù là đang nằm trên giường bệnh, Nguyễn Thiên Lăng cũng làm cho người khác cảm thấy có một khí thế mạnh mẽ, không thể khinh thường.