“Vâng.” Thím Lý lui ra ngoài, trở lại phòng bệnh của Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi vẫn đang xem tivi, ở bệnh viện nhàm chán, cũng chỉ có thể xem tivi để giết thời gian.
Thấy thím Lý trở lại, cô chỉ cười với bà một cái.
Thím Lý ngồi bên cạnh cô, xem tivi cùng cô.
Vừa lúc trên tivi đang phát một đoạn quảng cáo đá quý.
Hiện trường là buổi vũ hội lộng lẫy, một nữ minh tinh xinh đẹp đeo nguyên bộ trang sức đá quý, ánh sáng lấp lánh, chậm rãi đi xuống từ cầu thang xoắn ốc.
Cô ấy mặc trang phục lộng lẫy, tư thái sang trọng, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.
Trong vũ hội, tất cả nam nữ với quần áo thời thượng đều bị cô thu hút ánh mắt.
Một diễn viên nam khác rất đẹp trai tiến lên hai bước, anh ta nắm lấy bàn tay đang duỗi ra của cô ấy, bờ môi mỏng áp xuống, hôn lên mu bàn tay cô ấy, sau đó giọng nói trầm thấp mở miệng: “Y Love, you perfect.”
Xem đến đây, thím Lý cười nói: “Cô Giang, cô biết không? Đây là quảng cáo của một công ty đá quý do thiếu gia quản lý, tên công ty đá quý là Y Love.”
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia sở hữu rất nhiều sản nghiệp. Có bất động sản, khách sạn, vàng bạc đá quý, thiết bị điện gia dụng, chuỗi siêu thị, còn có công ty giải trí nữa.”
Giang Vũ Phi nghe mà âm thầm tặc luỡi, như thế này thì thật là nhiều tiền.
Thím Lý càng vui vẻ cười lớn, tiếp tục nói: “Cô Giang, cô biết không? Năm nay thiếu gia vẫn chưa đầy hai mươi tám tuổi, nhưng cậu ấy đã là chủ tịch tuổi trẻ tài cao nhất thành phố A. Tôi làm ở Nguyễn gia hai mươi năm, gần như là nhìn thiếu gia lớn lên. Năm mười sáu tuổi thiếu gia đã đến công ty rèn luyện, khi cậu ấy hai mươi hai tuổi đi du học trở về, lão thái gia đã giao công ty cho cậu ấy toàn quyền quản lý. Trong thời gian mấy năm này, Nguyễn thị phát triển không ngừng dưới sự quản lý của thiếu gia, ngay cả lão thái gia cũng nói năng lực của thiếu gia không kém ông.”
“Thật là lợi hại.” Giang Vũ Phi nghe nhiều như vậy, chỉ có một câu cảm thán này.