Anh đi rồi, bầu không khí mờ ám mới giảm bớt đi nhiều. Giang Vũ Phi vỗ vỗ vào gò má đang ửng đỏ, nghĩ đến cảnh lãng mạn và chật vật hồi nãy, cô lại không nhịn được mà bật cười.
Cô ngồi một mình cười ngốc nghếch một lúc, mới từ từ thu lại nụ cười.
Trong lòng cũng không biết đang nghĩ gì, tâm trạng của cô lại chùng xuống.
Lúc này thím Lý cũng đã về.
“Cô Giang, vết thương của cô có bị nứt ra không? Có thấy đau ở đâu không?” Thím Lý lo lắng hỏi cô.
Hồi nãy, hai người chạy quá nhanh, bà nhìn thấy cũng vô cùng hoảng sợ.
Sợ hai bệnh nhân được bảo vệ kỹ càng này sẽ bị rách vết thương lần nữa.
Giang Vũ Phi lắc đầu: “Tôi không sao.”
Đều là Nguyễn thiếu gia bế cô chạy, cô không có vận động mạnh.
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi đột nhiên ngồi dậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Thím Lý, chúng ta đi xem thiếu gia nhà thím thế nào đi? Không phải vết thương của anh ấy ở ngực sao?”
Vừa rồi anh vẫn luôn bế cô, không biết vết thương của anh có nặng không.
Thím Lý cũng rất lo lắng: “Cô nghỉ đi, tôi đi xem thử.”
“Không, tôi đi với thím.” Giang Vũ Phi xuống giường, đi dép lê vào, cùng bà đi sang phòng bệnh bên cạnh.
Cửa phòng bệnh bị khóa, thím Lý gõ cửa: “Thiếu gia, bây giờ có thể vào được không?”
“Có chuyện gì?” Giọng nói trầm ấm của Nguyễn Thiên Lăng từ bên trong truyền ra.