Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 614: Ngây người vì thấy quá đẹp



“Đừng hỏi, đi theo họ đi.” Thím Lý nhẹ nhàng đẩy cô: “Nhanh đi đi, không thì không đủ thời gian.”

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Giang Vũ Phi đi theo ba người phụ nữ kia vào một căn phòng.

Căn phòng đó là phòng trang điểm, nhưng được bày trí rất xa hoa, trang hoàng theo phong cách châu Âu, nội thất cũng theo phong cách châu Âu. 

Ngoài ra còn có thảm phong cách bohemian trải trên sàn nhà.

Ba người phụ nữ nhiệt tình kéo Giang Vũ Phi ngồi xuống ghế sofa, hỏi cô muốn trang điểm trước hay thay quần áo trước, Giang Vũ Phi hỏi họ rốt cuộc muốn làm gì.

Một người trong số họ nói, là Nguyễn tiên sinh dặn bọn họ giúp cô mặc đồ trang điểm. 

Nguyễn Thiên Lăng?

Anh ấy muốn làm gì?

Giang Vũ Phi không biết trong trong đầu anh có ý định gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, để cho họ sửa soạn. 

Một tiếng sau, Giang Vũ Phi đứng trước gương, ngạc nhiên nhìn chính mình trong gương.

Cô mặc một bộ váy trắng, ôm sát người.

Váy không có ống tay, kiểu dáng giống như váy cưới, cô đeo găng tay ren màu trắng dài đến khủy tay. 

Phần trên của chiếc váy bó rất sát, lộ ra vòng ngực căng tròn và vòng eo thon nhỏ của cô.

Váy cổ cao, có điều ở giữa xương quai xanh có cắt một lỗ hình một giọt nước, cái lỗ kéo dài đến gần ngực cô, nhưng không đến quá gần.

Như có như không, càng thêm thu hút ánh mắt của người khác. 

Phần váy bên dưới là dạng nhiều tầng, tà váy không xòe ra, vô cùng thon gọn, giống như cái đuôi của nàng tiên cá.

Chiếc váy được tô điểm bởi những viên ngọc trai nhỏ sáng bóng, chỉ cần hơi cử động, ngọc trai sẽ phản chiếu những tia sáng khác nhau.

Mái tóc của Giang Vũ Phi được búi lên nhẹ nhàng, bên trái để tóc mái che đi vết thương của cô, đeo một chiếc vương miện hơi lệch sang một bên đỉnh đầu, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. 

Trên tai là bông tai kim cương kiểu kinh điển nhất của công ty đá quý Y Love.

Trên cổ tay cũng đeo vòng tay đính kim cương cùng một bộ.

Chân đi một đôi giày cao gót trắng nạm kim cương, đôi giày rất đẹp, rất giống đôi giày thủy tinh trong truyện cổ tích. 

“Cô Giang, cô thật đẹp.” Ba nữ chuyên gia trang điểm thốt ra lời khen vì vẻ xinh đẹp của cô.

Giang Vũ Phi mím môi mỉm cười, mặc trang phục như vậy, lúc cô cười cũng rụt rè hơn hẳn.

Đi ra khỏi phòng trang điểm, thím Lý nhìn dáng của cô như vậy, bà cũng ngây người vì thấy đẹp. 

Cho đến khi ngồi vào trong xe, Giang Vũ Phi mới không nhịn được hỏi thím Lý: “Thím Lý, rốt cuộc thiếu gia nhà thím muốn làm gì?”

Thím Lý cười không nói, cứ nói là đến nơi cô sẽ rõ.

Chiếc xe bảo mẫu sang trọng chạy chậm rãi trên đường, trong lòng Giang Vũ Phi vừa mong chờ vừa hồi hộp. 

Nguyễn Thiên Lăng cho cô ăn mặc như thế này để làm gì?

Tham gia vũ hội sao?

Nhưng mà cô không biết khiêu vũ, sợ sẽ xấu mặt mất thôi. 

Xe chạy được một lát, thím Lý lấy ra một mảnh vải lụa, gấp mảnh vải, che mắt cô lại.

“Cô Giang, chỉ bịt mắt cô một lát thôi, đến nơi sẽ lấy xuống.”

“Thím Lý, càng lúc tôi càng hiếu kỳ, các người muốn làm gì vậy.” 

“Đến lúc đó cô sẽ biết, bây giờ mà nói sẽ không bất ngờ.”

Bất ngờ? Là bất ngờ kiểu gì?

Giang Vũ Phi hồi hồi cầm làn váy, rốt cuộc xe cũng dừng lại trước một tòa biệt thự rất lớn. 

“Đến rồi, để tôi đỡ cô xuống xe.” Thím Lý dặn dò cô một câu, sau đó xuống xe, vòng qua bên phía cô, mở cửa xe đỡ cô xuống.

Mắt Giang Vũ Phi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả, đi đường cũng rất cẩn thận từng li từng tí.

Cô được thím Lý dắt đi vài bước, lại nghe thấy thím Lý nói: “Cô có thể gỡ khăn lụa xuống được rồi.” 

Giang Vũ Phi chậm rãi gỡ khăn lụa che mắt xuống, lập tức che miệng phát ra một tiếng hô kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.