Nguyễn Thiên Lăng chắc chắn sẽ không để cô trốn đi, anh nhanh chóng bước lên trước nắm cổ tay cô, ôm lấy cô từ phía sau.
“Buông em ra, em muốn đi!” Giang Vũ Phi xấu hổ giãy giụa.
Nguyễn Thiên Lăng chẳng những không buông ra mà càng ôm chặt cô hơn.
“Không buông!” Mặt anh áp sát vào mặt cô, cọ vào làn da mịn màng của cô: “Khó khăn lắm anh mới bắt được em, anh không bao giờ buông tay nữa! Cho dù có chết cũng không buông tay!”
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, người cũng bình tĩnh lại.
Cô hiểu ý anh muốn nói, lời anh nói rõ ràng là ngang ngược như thế, nhưng cô lại không hề thấy phản cảm.
Trái lại những lời anh nói còn khiến cô càng mềm lòng hơn.
Nguyễn Thiên Lăng lẳng lặng ôm cô một lát, sau đó ôm cô đi đến những cái chai thủy tinh trước mặt.
“Những con đom đóm này đều là chuẩn bị cho em, tổng cộng có mười một chai, trong mỗi chai có mười một con đom đóm. Em đoán xem con số mười một có ý nghĩa gì?”
Giang Vũ Phi bất giác liền nghĩ đến một lòng một dạ.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: “Thể hiện cho một lòng một dạ.”
Bản nhạc phát ra lập tức đi đến cao trào, lòng Giang Vũ Phi cũng bay bổng theo tiết tấu âm nhạc.
Cô rưng rưng nước mắt, cô phát hiện mình xong rồi.
Người đàn ông này thật biết cách lấy lòng người khác, cô đã hoàn toàn bị anh chinh phục rồi.
Cả đời này, cô còn có cơ hội thoát khỏi anh sao?
Cô thầm nghĩ chắc chắn là không có cơ hội, trừ khi anh chủ động rời bỏ cô.
“Nguyễn Thiên Lăng, chúng ta có thể bên nhau mãi không?” Cô khẽ hỏi.
“Có thể.” Nguyễn Thiên Lăng trả lời rất chắc chắn, đôi mắt đen láy khẽ động: “Nhất định có thể. Chỉ cần em không bỏ đi, chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.”
Giang Vũ Phi ít nhiều có chút cảm giác an toàn.
Hóa ra không chỉ mình cô lo lắng mà anh cũng vậy.
“Thả đom đóm ra, sau đó nguyện ước được bên nhau mãi mãi của chúng ta sẽ có thể thực hiện.”
“…”
Giang Vũ Phi giơ tay lên, gỡ miếng vải đậy miệng chai ra, từng con đom đóm bay ra, sáng lập lòe trước mắt họ, sau đó mang nguyện ước của họ bay về phương xa.
“Vũ Phi, đom đóm là minh chứng cho tình yêu và lời thề của chúng ta. Sau này khi nhìn thấy chúng, anh sẽ nhớ đến ngày hôm nay.”
Cô cũng vậy, nhìn thấy đom đóm, cô sẽ nhớ đến khoảnh khắc người đàn ông này khiến cô cảm động và ngập tràn hạnh phúc.
Giang Vũ Phi thả đom đóm bay đi hết.
Nhưng đến chai cuối cùng, có một con đom đóm nằm ở đáy chai không chịu bay ra.
Nụ cười của Giang Vũ Phi cứng ngắc, nó sắp chết sao?
Đột nhiên, con đom đóm lại bay lên, mạnh mẽ bay đi.
Giang Vũ Phi cười tươi, thiếu chút nữa cô còn tưởng rằng ước nguyện của họ sẽ không thể thực hiện.
“Kế tiếp chúng ta nên đi tham quan nhà của chúng ta.” Nguyễn Thiên Lăng nắm tay cô đi về phía căn biệt thự.
Nhà của họ…
Từ nhỏ Giang Vũ Phi vẫn luôn mong ước có thể có được một ngôi nhà thuộc về mình.