Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 622: Gội đầu cho em là việc của anh



Nguyễn Thiên Lăng lộ ra vẻ mặt thất vọng khoa trương: "Được rồi, đừng gội đầu, cẩn thận làm vết thương bị ướt."

"Ừ." Giang Vũ Phi cười gật đầu, lúc này mới đóng cửa lại.

Cô không dùng bồn tắm, cứ cảm thấy dùng bồn tắm quá phiền phức. Nghiêm túc tắm rửa xong, cô mặc bộ quần áo rộng rãi đi ra khỏi phòng tắm. 

Nguyễn Thiên Lăng đã mặc quần áo tử tế, đang cầm điện thoại gọi điện thoại.

Chuyện anh nói là chuyện của công ty, thấy Giang Vũ Phi đi ra, anh nhanh chóng cúp điện thoại.

"Có làm vết thương bị ướt không?" Anh đi đến vén tóc mái của cô lên, thấy băng gạc vẫn khô, anh mới yên tâm. 

Giang Vũ Phi hơi cắn môi, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Vết sẹo trên trán cô gần như đã sắp khỏi rồi, thật ra có làm ướt vết thương thì cũng không sao hết.

Nhưng mà anh lại căng thẳng và quan tâm như thế, điều này nói rõ anh thật sự rất quan tâm đến cô. 

Từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ, anh đều quan tâm đến cô rất tỉ mỉ chu đáo.

Rất nhiều chi tiết chính bản thân cô còn xem nhẹ, nhưng anh đều để ở trong lòng. Cho nên anh đối xử tốt với cô, nhất định không phải là giả.

Giang Vũ Phi nghĩ thầm, có lẽ cô thật sự sẽ sống cùng anh cả đời này. 

Mới xác định quan hệ yêu đương với anh có một đêm, cô đã có suy nghĩ lấy anh rồi.

Có thể thấy được sức ảnh hưởng của anh đối với cô lớn đến bao nhiêu.

"Lát nữa ăn cơm xong anh sẽ gội đầu cho em, sau này trước khi vết thương khỏi hẳn, đều để anh gội đầu cho em, em đừng tự làm." Nguyễn Thiên Lăng lại nói. 

Anh gội đầu cho cô?

Giang Vũ Phi ngạc nhiên mở to hai mắt, anh là thân phận gì, sao có thể gội đầu cho cô.

"Hay là để thím Lý gội giúp em đi." Mấy lần trước đều là thím Lý gội giúp cô, cô thà làm phiền thím Lý cũng không dám làm phiền anh. 

Nguyễn Thiên Lăng biết suy nghĩ trong lòng cô.

Anh cúi đầu cắn một cái trên cánh môi cô như là trừng phạt, không vui nói: "Anh là người đàn ông của em, gội đầu cho em là việc của anh. Sao em có thể muốn người khác gội cho em, cũng không cần anh gội cho em."

Khóe miệng Giang Vũ Phi cong lên, cười ngọt ngào nói: "Em cũng là sợ anh không có thời gian, sợ trì hoãn công việc của anh mà." 

Nguyễn Thiên Lăng buồn cười xoa đầu cô, cánh tay dài ôm lấy vai cô: "Chuyện của em dù nhỏ đến đâu cũng đều quan trọng hơn công việc của anh, biết không?"

Giang Vũ Phi lại bị cảm động một lần nữa.

Cô gật đầu, nụ cười ngọt ngào trên khóe miệng không làm sao thu lại được. 

"Đi thôi, đi ăn cơm, ăn cơm rồi gội đầu."

"Được."

Hai người xuống dưới lầu, thím Lý đã chỉ huy mấy người làm chuẩn bị cơm trưa thịnh soạn cho bọn họ. 

Nguyễn Thiên Lăng kéo Giang Vũ Phi đi đến trước bàn ăn, ga lăng kéo cái ghế ra cho cô, để cô ngồi xuống.

Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô, còn tự mình múc một chén canh cho cô.

"Uống chút canh trước, uống xong rồi hãy ăn cơm." 

Giang Vũ Phi cũng múc cho anh một chén: "Anh cũng uống đi."

"Em bón cho anh đi." Nguyễn Thiên Lăng thừa cơ đưa ra yêu cầu: "Đêm qua anh bón cho em ăn bánh ngọt, bây giờ đổi lại em bón cho anh."

Giang Vũ Phi nhớ đến phương thức anh dùng để bón bánh ngọt cho cô ăn tối hôm qua, mặt cô liền nóng lên. 

“Hay là anh tự ăn đi.” Cô cầm lấy thìa, cúi đầu tự ăn.

Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng nóng bỏng, anh nhếch môi cười nói: "Em không bón, vậy thì đổi lại anh bón cho em ăn."

Anh sáp lại bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có cô có thể nghe thấy mà nói: "Dùng phương thức chậm nhất bón cho em ăn." 

Phương thức chậm nhất...

Thoáng chốc mặt Giang Vũ Phi trở nên càng đỏ bừng hơn nữa, cô xấu hổ đẩy anh, lẩm bẩm: "Em đói rồi, nhanh ăn cơm đi."

"Vũ Phi, anh cũng đói." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.