“Chẳng phải là không cần phải vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu cười đầy tà mị: “Phi Nhi castle ở càng thoải mái hơn, mà cũng rất thuận tiện.”
Giang Vũ Phi cũng không nhịn được bật cười.
Đúng rồi, chỉ có hai người họ sống trong lâu đài của họ, càng tự do thoải mái hơn, không cần phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên.
Nhưng mà bọn họ chỉ để ý đến cảm giác của bản thân, không quan tâm đến cảm nhận của bà Nguyễn, như vậy có ổn không?
Trong lòng Giang Vũ Phi rất mâu thuẫn.
Cô muốn sống thoải mái, nhưng cũng muốn được lòng bà Nguyễn, nhưng cả hai thứ không thể song song tồn tại.
Thôi vậy, cô sẽ nghe theo ý của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh nói sống ở đâu thì cô sẽ sống ở đó.
Trở về Phi Nhi castle, Nguyễn Thiên Lăng đến thư phòng làm việc. Giang Vũ Phi thì về phòng ngủ thay đồ.
Cô thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, lúc đang định đi xuống lầu thì nhìn thấy cái máy tính bảng màu hồng nhạt ở trên bàn.
Đó là cái máy tính Nguyễn Thiên Lăng đưa cho cô dùng, cô chỉ dùng một lần để chơi trò chơi, sau đó cũng không dùng nữa.
Nhớ đến những lời mà hôm nay nữ giúp việc kia nói, cô do dự, không biết có nên online không.
Nguyễn Thiên Lăng từng nói với cô, có vài người phụ nữ không muốn họ chung sống với nhau.
Cũng bao gồm cả nữ giúp việc kia ư?
Nhưng mànữ giúp việc kia có nói gì đâu, chỉ nói là cô ta có thể nói cho cô biết chuyện xảy ra trong quá khứ mà thôi.
Có thể cô ta không phải là một trong những người phụ nữ mà Nguyễn Thiên Lăng đã nói.
Nhưng khả năng đúng cũng rất cao.
Giang Vũ Phi đứng đó nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn mở cửa đi ra ngoài, quyết định không online.
Cô không quan tâm quá khứ đã xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng quên rồi.
Cho dù nói cho cô biết, cô cũng không nhớ ra, vậy thì thà là không biết.
Giang Vũ Phi nhanh chóng bỏ qua chuyện này, cũng không nói cho Nguyễn Thiên Lăng biết.
Cô cũng không biết vì sao cô không nói, chỉ là tự dưng muốn giữ bí mật này.
---
Ngày hôm sau, bà Nguyễn gọi tới bảo họ về nhà ăn cơm.
Nguyễn Thiên Lăng định không về, nhưng lại nghĩ không thể từ chối như vậy cả đời nên đồng ý.
Anh đưa Giang Vũ Phi về khu nhà cũ, bà Nguyễn đang chỉ đạo người làm bày biện đồ ăn và chén đũa lên bàn ăn.
Biết họ đã đến, bà ta vội vàng đi ra phòng khách.
“Đã đến rồi à, mau ngồi đi, sẽ có cơm ngay thôi.” Bà Nguyễn vẫy tay cười với họ.
Giang Vũ Phi đưa trái cây đã mua cho người làm, bà Nguyễn cười nói: “Sau này không cần phải mua trái cây làm gì, trong nhà cái gì cũng có.”
Giang Vũ Phi mỉm cười, đây chỉ là chút thành ý của cô thôi mà.
Cô đi theo sau Nguyễn Thiên Lăng, ngồi xuống bàn ăn.
Bà Nguyễn dặn người làm đi mời ông Nguyễn và lão thái gia.
Lát sau Nguyễn An Quốc và Nguyễn Minh Đào cũng đến.
Nguyễn Thiên Lăng và Giang Vũ Phi cùng đứng dậy, lễ phép đợi hai người họ ngồi vào bàn rồi mới ngồi xuống.
“Vũ Phi à, đã lâu ông nội không ăn cơm với cháu rồi đó.” Nguyễn An Quốc cười hiền từ nói.
Giang Vũ Phi đã gặp ông vài lần, cô rất quý mến ông cụ thân thiết này.
“Ông nội, gần đây ông khỏe không ạ?”
“Cũng được, ha ha, vẫn còn có thể luyện Thái cực quyền, ăn cơm xong cháu đánh cờ với ông nhé, đã rất lâu rồi chúng ta không chơi cờ.”
“Dạ.” Giang Vũ Phi thầm nghĩ, hóa ra trước kia cô thường chơi cờ với ông nội.
Nhưng may là cô còn biết chơi cờ, cái này cô đã học từ nhỏ, không thể quên được.
“Nào ăn cơm thôi. Vũ Phi, đừng ngại, ăn nhiều vào nhé, bác đã bảo người làm rất nhiều món mà cháu thích đó.” Bà Nguyễn cười khách sáo nói chuyện với cô.