Chỉ là có thêm một cái móng tay không nên xuất hiện trong phòng…
---
Giang Vũ Phi được sắp xếp ở trong một căn phòng khác.
Hành lý của cô và Nguyễn Thiên Lăng cũng nhanh chóng được xếp ra, cô tắm rửa xong rồi ngồi trên giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng đang làm việc, nghe được tiếng chuông cài đặt riêng cho số điện thoại di động của Giang Vũ Phi.
Anh lập tức dừng công việc lại, nhận điện thoại.
"Alo, nói!" Người đàn ông dựa vào lưng ghế, khóe miệng mỉm cười, giọng nói cũng rất hống hách.
Chỉ hống hách với một mình Giang Vũ Phi...
Giang Vũ Phi cười nói: "Hỏi anh chuyện này."
"Chuyện gì?"
Giang Vũ Phi cẩn thận nói: "Chúng ta chuyển về nhà cũ được không?"
Nguyễn Thiên Lăng ở bên kia nheo mắt lại, giọng nói đột nhiên hơi trầm xuống: "Em nói cái gì?"
Thấy chưa, cô đã biết ngay là anh sẽ không vui mà.
Giang Vũ Phi vội nói: "Nguyễn Thiên Lăng, anh coi ông nội cũng lớn tuổi rồi, anh nên thường xuyên ở bên cạnh ông cụ, cho ông hưởng niềm vui gia đình. Còn ba mẹ anh cũng mong có thể ở cùng anh, chúng ta làm con cái, nên suy nghĩ cho người lớn nhiều một chút, dù sao họ nuôi dưỡng chúng ta cũng rất vất vả, cho nên em cảm thấy chúng ta chuyển về đó ở là tốt nhất, anh nói có đúng không?"
Nguyễn Thiên Lăng không để ý đến lời nói của cô.
"Chuyển về! Em nói chuyển về... Vũ Phi, bây giờ em đang ở đâu?"
"..." Giang Vũ Phi đưa di động ra xa một chút, cách xa tiếng hét của anh.
Cô đổi sang bên tai khác, cười hì hì nói: "Chúng ta đã chuyển về rồi..."
"..."
"..."
"Giang Vũ Phi, đồ ngốc này! Em chờ đó cho anh, xem anh trừng phạt thế nào em!" Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi tắt điện thoại, lập tức đi đến nhà cũ.
Giang Vũ Phi nghĩ thầm, anh tìm em tính sổ thì được cái gì.
Đây là nhà của anh, anh về nhà mình ở, anh còn tìm em tính sổ, là chuyện gì cơ chứ!
Nhưng hình như Nguyễn Thiên Lăng rất tức giận...
Haiz, cô cũng không biết nên nói với anh như thế nào, đây là ý của bà Nguyễn.
Nói ra, chính là đang khiêu khích tình cảm của mẹ con bọn họ.
Giang Vũ Phi tựa vào đầu giường co hai chân lại, tay đặt trên đầu gối, buồn rầu.
---
Không bao lâu, Nguyễn Thiên Lăng đã trở lại.
Cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, Nguyễn Thiên Lăng khí thế bừng bừng đi nhanh về phía cô…
Nhìn tư thế hùng hổ của anh, Giang Vũ Phi liền muốn chạy trốn.
Anh giơ tay túm lấy cổ tay cô, kéo cô lên, nói với vẻ không cho cự tuyệt: "Thu dọn đồ, chúng ta đi về!"
"Về?"
"Đúng, về ngay lập tức!"
"Thiên Lăng, con sao vậy? Về nhà thêm ở cũng không được sao, chẳng lẽ đây không phải là nhà của con?" Bà Nguyễn đi theo vào, vội khuyên bảo anh.
Mặt Nguyễn Thiên Lăng không biểu cảm.
Nhà này thật sự là nhà của anh sao?
Mẹ ruột thân nhất mà lại gài bẫy anh, anh cảm thấy ở trong nhà rất lạnh lẽo.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không muốn nhiều lời làm gì, anh mở tủ quần áo tìm một cái áo khoác, ném cho Giang Vũ Phi.
"Mặc vào!"
"Thiên Lăng, mẹ hy vọng con có thể ở nhà mỗi ngày, có thể không?" Giọng nói bà Nguyễn dịu dàng, thậm chí còn mang theo một chút khẩn cầu.
Một người mẹ, vậy mà lại phải cầu khẩn con mình ở lại nhà…
Nhìn dáng vẻ đau lòng của bà Nguyễn, Giang Vũ Phi cũng hơi buồn.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng hình như càng khó coi hơn.
Anh liếc mắt nhìn mẹ, thản nhiên nói: "Mẹ cưỡng ép chuyển đồ của chúng con về đây, là thật sự muốn chúng con về đây ở sao?"