Nguyễn Thiên Lăng nhớ tới đoạn văn cô từng đọc cho anh nghe…
Cái gì mà hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, hạt cơm trắng với vết máu muỗi...
Những lý luận tình yêu đó, anh không hiểu, cũng không phải là quá thích.
Nhưng hình như cô rất thích thể loại văn nghệ này, những thứ phong hoa tuyết nguyệt.
Anh đang định bảo cô đừng xem nữa, liền nghe thấy tiếng cô cười nói: “Ở đây có một đoạn em rất thích, đọc cho anh nghe nhé.”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức hơi đau đầu, sẽ không phải lại là đoạn văn kia chứ.
“Câu nói gì?” Anh kiên nhẫn hỏi.
Giang Vũ Phi mở sách ra, đầy hào hứng đọc: "Giữa hàng ngàn người, ta gặp người ta gặp, giữa hàng vạn năm thời gian xa xôi vô tận, không sớm cũng không muộn, đúng lúc lướt qua nhau, cũng chẳng nói được gì, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: Ơ, người ở đây rồi à?”
Giang Vũ Phi đọc xong ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen láy rất đẹp của Nguyễn Thiên Lăng.
“Thích không?” Cô vui vẻ hỏi.
Lúc cô nhìn thấy đoạn văn này, đã thấy đồng cảm mạnh mẽ, vì đoạn này mà thấy rất cảm động.
Cho nên cô muốn chia sẻ niềm vui của cô với anh…
“Thích.” Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng mỉm cười, anh không ngờ cô lại đọc đoạn văn này.
So với đoạn cô đọc lần trước, anh thích đoạn này hơn.
Hóa ra tâm trạng cô khác nhau, đoạn văn yêu thích cũng không giống nhau.
Trước đây cô luôn không vui vẻ, cho nên đoạn văn cô đọc cũng đầy thương cảm.
Đoạn văn cô đọc bây giờ rất hay, có phải chứng tỏ bây giờ cô đang rất vui vẻ không?