Nguyễn Thiên Lăng đồng ý với cô, nhưng nói với cô, nếu có vấn đề gì phải lập tức gọi điện thoại cho anh.
Sau khi được Giang Vũ Phi cam đoan, anh mới yên tâm để cô ở nhà một mình.
Bây giờ Nguyễn Thiên Lăng đã đi làm, nhưng cô không còn giống như hôm qua, thấp thỏm lo âu, dè dặt cẩn thận.
Hôm qua cô ở cùng với bà Nguyễn cũng rất tốt, cho nên bây giờ cô không rụt rè nữa.
Hơn nữa, hôm nay cô có dự định ra ngoài, vừa đi dạo vừa nhìn xem thành phố A thay đổi như thế nào.
Giang Vũ Phi đánh răng rửa mặt rất nhanh, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Giang tiểu thư, cô thức dậy chưa?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người làm.
Giang Vũ Phi đi đến mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
“Giang tiểu thư, bên ngoài có người đưa một phong thư cho cô.” Người làm đưa phong thư màu trắng cho cô.
Giang Vũ Phi nghi hoặc nhận lấy.
Ai gửi thư cho cô?
Phong thư để trống, không ghi người gửi, cũng không ghi người nhận, bên trên không có một chút bút tích gì…
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi cười với người làm một cái.
“Đừng khách khí.”
Người làm đi rồi, Giang Vũ Phi trở lại phòng ngủ, mở phong thư ra.
Trong phong thư chỉ có một tấm hình, cô rút tấm hình ra, lập tức nhìn thấy trên tấm hình là một nam một nữ, cũng không biết là đang mặc lễ phục đính hôn hay lễ phục kết hôn.
Nam là Nguyễn Thiên Lăng, nữ là nữ giúp việc thần bí ngày hôm đó.
Thì ra là bạn gái cũ của Nguyễn Thiên Lăng, Nhan Duyệt...
Nhan Duyệt mặc áo cưới màu trắng, trang điểm kỹ càng, hai tay nắm tay Nguyễn Thiên Lăng.
Nguyễn Thiên Lăng mặc âu phục trắng, đẹp trai phong độ đứng trước mặt Nhan Duyệt.
Hai người mặt đối mặt mỉm cười, vẻ mặt tươi cười rất hạnh phúc.
Trong con mắt của bọn họ, cũng chỉ có đối phương…
Bối cảnh phía sau là một khoảng hoa hồng Rouge Royal tươi đỏ rực. Màu sắc hoa hồng càng làm tôn lên dung nhan kiều diễm của Nhan Duyệt, khiến cô ta càng thêm xinh đẹp động lòng người, giống như cô ta là người phụ nữ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên thế giới.
Đứng trước mặt cô là Nguyễn Thiên Lăng, vô cùng tuấn tú, hai người nghiễm nhiên là một đôi kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp.
Giang Vũ Phi chăm chú nhìn tấm hình, tâm trạng nặng nề đến mức rất khó chịu.
Hình này có lẽ là trước đây họ chụp, nhưng cô nhìn thấy vẫn có cảm giác rất không thoải mái.
Trước đây cô rộng lượng nghĩ rằng cô không cần Nguyễn Thiên Lăng của quá khứ, cô chỉ cần anh của hiện tại và tương lai.
Kết quả là căn bản cô cũng không rộng lượng như vậy.
Cô ngang ngược cũng muốn cả quá khứ của anh.
Vừa nghĩ tới trước đây anh và Nhan Duyệt là người yêu, có lẽ còn từng đính hôn, cô hận không thể xóa đi quá khứ của bọn họ.
Khiến cho quá khứ của bọn họ trở thành trống rỗng...
Giang Vũ Phi siết chặt tấm hình, tức giận đi bật máy tính lên.
Không cần hoài nghi, tấm hình này nhất định là Nhan Duyệt sai người đưa tới cho cô.
Mục đích của cô ta là gì? Muốn cô biết trong quá khứ tình cảm của cô ta và Nguyễn Thiên Lăng rất tốt sao?
Hay là cố ý khiến cô tức giận, khiến cô căm phẫn?
Mặc kệ mục đích của cô ta là gì, cô cũng muốn nói rõ mọi chuyện với người phụ nữ ra vẻ thần bí này.
Cô muốn nói cho cô ta biết, Nguyễn Thiên Lăng là của cô, vĩnh viễn đều là của cô!
Cho dù quá khứ Nhan Duyệt và Nguyễn Thiên Lăng có tình cảm với nhau thì đã sao, đó cũng đã là chuyện của quá khứ.
Cho nên mong cô ta đừng có ôm ấp quá khứ không buông, mong cô ta đừng hy vọng gì với Nguyễn Thiên Lăng, đừng lại làm ra những chuyện mờ ám như thế này!