Câu thứ hai: Em biết không? Chim không thể không có cánh, cá không thể không có nước, Trái Đất không thể không có Mặt Trời, mà anh thì không thể không có em. Vũ Phi, lấy anh nhé! Anh thực sự không thể thiếu em!
Thật là ngớ ngẩn!
Bỏ qua!
Câu thứ ba: Giang Vũ Phi, anh muốn nói với em một sự thật tàn khốc. Em đã là người của anh, trái tim em cũng là của anh, cả đời này em đừng mong bỏ trốn khỏi anh! Có điều, vì muốn người khác biết em là của anh, anh phải tạo ra một dấu ấn riêng trên người em. Cho nên bây giờ, hãy đưa tay trái của em cho anh!
Có hơi bá đạo không vậy?
Nguyễn Thiên Lăng mau chóng lắc đầu, câu này cũng không được...
Anh liên tục xem mấy câu, đều không được.
Những lời cầu hôn của mấy người trên mạng chẳng có gì hay!
Nguyễn Thiên Lăng tức giận vò tờ giấy thành một cục, định ném đi nhưng lại không nỡ.
Dù sao cái này cũng lấy mất vài giờ đồng hồ của anh mới viết ra được.
Lỡ đâu lát nữa không biết mở miệng như thế nào, còn có thể tham khảo trong đó một chút.
Nguyễn Thiên Lăng xếp lại tờ giấy, lại bỏ vào trong túi áo lần nữa.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, đã 6 giờ 5 phút, Giang Vũ Phi vẫn chưa tới.
Người phụ nữ này, thật là không đúng giờ.
Thôi, anh sẽ cho cô thời gian thêm mười phút, nếu cô không đến, cũng đừng trách anh không khách khí!
...
Thời gian mười phút trôi qua rất nhanh.
Nhưng mà Giang Vũ Phi vẫn chưa đến.
Nguyễn Thiên Lăng lập tức nóng giận, không phải đã nói với cô là đến đúng 6 giờ sao?
Rốt cuộc cô chậm chạp cái gì vậy!
Điện thoại nằm trên bàn đột nhiên vang lên, Nguyễn Thiên Lăng tưởng rằng Giang Vũ Phi gọi tới, cũng không biệt được nhạc chuông với tên người gọi, vội vàng bắt máy.
“Này, Giang Vũ Phi, sao em còn...”
Anh sắp nổi giận thì nghe được người ở đầu dây bên kia dè dặt nói:
“Nguyễn thiếu, hình như cô Giang không có tới...”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiếp tục chờ cho tôi!”
“Vâng!”
Nguyễn Thiên Lăng muốn gọi điện thoại cho Giang Vũ Phi, anh hơi do dự lại thôi.
Anh sẽ cho cô thêm mười phút nữa.
Thời gian mười phút có thể làm rất nhiều chuyện, đủ để cô đi thang máy riêng ở dưới lầu lên đây.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại đi động, nhìn từng giây, từng giây trôi qua.