Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 688: May là cô không mở cửa sổ



Bóng đen bị cô làm giật mình, nhanh chóng lùi lại, từ trên điều hòa nhảy xuống!

Đó là ai, kẻ trộm sao?

Đây là tầng thứ năm đó, cao như vậy mà hắn cũng leo lên được! Quá kinh khủng! 

Giang Vũ Phi nhanh chóng xuống giường, chân bị trật khớp đi khập khiễng đến cửa sổ xem có đóng hay không.

May mắn là cửa sổ còn đóng, nếu không đã bị kẻ trộm lén chui vào rồi.

Vừa nghĩ tới cảnh trộm xông vào, cô không lạnh cũng run lên. Nếu không đóng cửa sổ, sau khi hắn ta vào, tình cảnh nhất định là vô cùng nguy hiểm. 

Trong lòng Giang Vũ Phi sợ hãi, cô quay người mở cửa phòng, định đi tìm người của khách sạn đến giải quyết chuyện này.

Cô đi ra ngoài vài bước, vừa vặn gặp phải Tiêu Lang đi lên.

Phía sau anh là một người đàn ông, người đó là tài xế của anh. 

“Em sao vậy?” Thấy dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cô, Tiêu Lang túm lấy tay cô, quan tâm hỏi.

Giang Vũ Phi lắp bắp nói: “Vừa rồi có kẻ trộm định lẻn vào phòng tôi.”

Đôi mắt Tiêu Lang lạnh căm, lạnh nhạt dặn dò người đàn ông sau lưng: “Địch Sinh, anh đi bàn bạc với người của khách sạn, giải quyết chuyện này.” 

“Vâng.” Địch Sinh quay người sải bước rời đi.

“Đừng sợ, không sao đâu.” Tiêu Lang nhẹ giọng an ủi cô, Giang Vũ Phi rút tay ra khỏi tay anh.

“Cảm ơn anh.” 

Tay Tiêu Lang cứng ngắc lại trong không trung, anh rút tay lại, ôn hòa cười nói: “Em không cần nói cảm ơn với anh. Đi thôi, bây giờ anh đưa em về phòng.”

Giang Vũ Phi gật đầu, cũng không từ chối.

Thật sự lúc này cô không dám ở một mình trong phòng, ai biết tên trộm kia đã đi hay chưa. 

Cô quay người đi ở phía trước, Tiêu Lang phát hiện hình như chân phải của cô bị thương.

“Chân em bị sao vậy?” Anh giữ chặt cô, nhíu mày vội vàng hỏi.

Giang Vũ Phi cười lắc đầu: “Không có gì, chắc là ban ngày đi quá nhiều." 

Cũng đúng, ban ngày cô đi bảy tám tiếng đồng hồ, chắc là lòng bàn chân nổi mụn nước.

“Nào, để anh bế em!”

“Không cần...” Giang Vũ Phi còn chưa kịp từ chối, thoáng cái anh đã đến bế cô. 

Giang Vũ Phi mím môi, không nói cái gì nữa.

Tiêu Lang nhẹ nhàng bế cô về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó kiểm tra cửa sổ.

Cửa sổ đã đóng, anh nói: “May là em không mở cửa sổ.” 

Giang Vũ Phi gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiêu Lang đẩy cánh cửa sổ ra, phát hiện trên máy điều hòa dưới cửa sổ có hai dấu chân rất lớn.

Anh nhìn xuống dưới, thấy mỗi một tầng lầu đều có máy điều hòa, máy điều hòa lắp đặt xen kẽ nhau, có lẽ vì để thuận tiện sửa chữa mới cố tình xen kẽ như vậy. 

Nhưng kiểu này cũng thuận tiện cho kẻ trộm leo lên.

Anh đóng cửa sổ lại, vừa lúc Địch Sinh dẫn theo quản lý của khách sạn đến. Quản lý đích thân an ủi Giang Vũ Phi vài câu rồi thăm dò tình hình.

Anh ta bảo ngày mai sẽ báo cảnh sát xử lý chuyện này, có lẽ đêm nay kẻ trộm không đến nữa, nói Giang Vũ Phi nghỉ ngơi thật tốt. 

Để đền bù cho cô, nên chi phí ăn ở của cô được miễn phí.

Giang Vũ Phi không làm khó quản lý, gật đầu đồng ý cách giải quyết của quản lý.

Quản lý cảm ơn cô vài câu rồi mới cung kính rời đi, Địch Sinh cũng đi. 

Trong phòng chỉ còn lại cô với Tiêu Lang...

“Hôm nay cảm ơn anh, thời gian cũng không còn sớm, anh đi nghỉ ngơi đi.” Giang Vũ Phi cảm kích nói với anh.

Tiêu Lang nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, ánh mắt âm trầm: “Khóc trong bao lâu?” 

Giang Vũ Phi hơi sững sờ, mới hiểu được anh nói gì.

Cô cúi đầu xuống, không cho anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của cô.

Cô cũng không biết đã khóc trong bao lâu, dù sao cũng khóc cho đến khi không còn sức lực liền ngủ quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.