Cô cũng không biết đã khóc trong bao lâu, dù sao cũng khóc cho đến khi không còn sức lực liền ngủ quên mất.
Tiêu Lang đi đến ngồi trước mặt cô, để hai tay trên giường bên cạnh cô, ngước mắt nhìn cô đau lòng.
“Có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“...”
“Vũ Phi, anh biết em xem anh là người xa lạ, nhưng xin em hãy tin tưởng anh, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Lúc này Giang Vũ Phi mới hơi động hàng mi, nhìn về phía anh: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao.”
Tiêu Lang có hơi bực bội nói: “Không có chuyện gì thì sao em lại khóc? Không có chuyện gì thì sao em lại đi bộ cả ngày giống như người mất hồn, không có chuyện gì thì sao dáng vẻ em khó coi như vậy?”
“Thật sự tôi không có chuyện gì.”
“Có liên quan tới Nguyễn Thiên Lăng đúng không? Anh ta lại ức hiếp em, làm tổn thương em?”
Tại sao dùng từ “lại”?
Anh và Nhan Duyệt đều nói Nguyễn Thiên Lăng đã từng làm tổn thương cô, nhưng mà cô vẫn không muốn tin.