Cô đi chân trần giẫm lên sàn nhà, nhặt từng chiếc quần chiếc áo trên mặt đất mặc vào...
Lúc cô mặc áo T-shirt, đột nhiên nhìn thấy tờ giấy gấp gọn kia.
Tờ giấy rơi xuống bên cạnh quần của Nguyễn Thiên Lăng.
Cô nghi hoặc tiến lên, cúi người xuống nhặt tờ giấy lên, mở ra…
Nhìn thấy nội dung bên trong, Giang Vũ Phi vội vàng che miệng, suýt chút nữa khóc thành tiếng!
Đây là... Nguyễn Thiên Lăng ghi lời thoại cầu hôn...
Nhìn từng lời thoại trên giấy, có thâm tình, ngây thơ.
Ngang ngược, êm tai, cảm động...
Thấy những thứ này, trong lòng Giang Vũ Phi vô cùng rối loạn. Sao anh phải ghi lời thoại cầu hôn, còn chuẩn bị bản nháp thật chu đáo giống như học sinh tiểu học thuyết trình vậy?
“Tối hôm nay anh chờ em tại khách sạn Kim Đế, anh chuẩn bị bữa tối dưới nến, 6 giờ, em nhớ đến đúng giờ."
Nghĩ đến lời anh nói ngày hôm qua, Giang Vũ Phi lập tức giật mình!
Chẳng lẽ ngày hôm qua anh định cầu hôn cô sao?
Trong đầu cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy hộp đựng trang sức lẳng lặng nằm trong góc, Giang Vũ Phi tiến lên phía trước nhặt hộp đựng trang sức lên.
Tay cô đang run rẩy, cô không dám mở ra.
Hít sâu một hơi, cô mở hộp đựng trang sức ra, một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đẹp đẽ lập tức xuất hiện trước mắt cô.
Trong mắt Giang Vũ Phi, cũng đồng thời rơi ra một giọt nước mắt... Giọt nước rơi xuống viên kim cương, làm vô số bọt nước thật nhỏ bắn lên tung tóe...
Tối hôm qua anh muốn cầu hôn cô, thế nhưng cô lại không đi đến nơi hẹn.
Anh ở khách sạn đợi bao lâu? Một tiếng hay là hai tiếng?
Cuộc hẹn lúc 6 giờ, hơn 9 giờ tối anh tìm đến khách sạn.
Như vậy anh ở khách sạn Kim Đế đợi cô ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Giang Vũ Phi lại nghĩ tới cuộc điện thoại tối hôm qua anh gọi cho cô, anh bảo cô cứ từ từ đến, anh nói anh đợi cô.
Lúc ấy cô quá đau lòng khổ sở, trong đầu đều là cảm giác bi thương, căn bản cũng không quan tâm đến suy nghĩ và cảm nhận của anh.
Cho nên cô không nói gì mà tắt điện thoại, cũng không đi đến nơi hẹn.