Tiêu Lang buông tay cô ra mím môi nói: “Vào nhà cùng anh đi, từ từ anh sẽ cho em tất cả các đáp án mà em cần.”
Nói xong anh mở cửa xuống xe, đứng bên ngoài đợi cô…
Giang Vũ Phi do dự rồi cũng đẩy cửa xe đi ra, quyết định tin tưởng anh một lần.
Tiêu Lang nói đúng, trốn tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Cuộc đời của cô có lẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề, cho dù bây giờ cô muốn trốn tránh, nhưng sẽ có một ngày cô phải đối diện.
Đi theo Tiêu Lang vào trong, một nữ giúp việc lại gần cung kính cúi người: “Thiếu gia, cậu đã về.”
“Đây là tiểu thư Giang Vũ Phi, cô đưa cô ấy đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Nữ giúp việc mỉm cười, duỗi tay ra: “Cô Giang, mời cô đi theo tôi.”
Tiêu Lang cũng cười nói: “Đi đi, anh nghĩ là em cũng cần rửa mặt hoặc là tắm đó.”
“… Cảm ơn.” Giang Vũ Phi bối rối cúi đầu xuống.
Bộ dạng của cô bây giờ thật sự bẩn thỉu, trên người đều là bụi bặm.
Bởi vì đã khóc nhiều, mắt sưng đỏ, trên mặt cũng có vết bẩn…
Nữ giúp việc đưa Giang Vũ Phi vào một phòng nghỉ của khách, chu đáo hỏi size quần áo của cô, nhanh chóng bảo người ra siêu thị gần nhất mua quần áo cho cô.
"Cảm ơn cô.” Giang Vũ Phi nhận quần áo, cảm động nói.
“Không cần khách sáo, cô cần gì cứ nói với tôi.”
"Được, tôi biết rồi.” Giang Vũ Phi gật đầu cười.
Người nữ giúp việc khẽ cười, cung kính rời đi.
Vào phòng tắm tắm rửa xong, Giang Vũ Phi thay quần áo mới, sấy tóc sơ qua, sau đó ngồi lên giường vén ống quần lên.
Trong ba lô vẫn còn thuốc Nguyễn Thiên Lăng mua cho cô.
Cô lấy ba lô, đang chuẩn bị tìm thuốc thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cô nói.
Tiêu Lang đẩy cửa đi vào, tay cầm thuốc Vân Nam bạch dược.
Anh bước đến gần cười và nói: “Tắm xong thì nên xịt thuốc.”
Tay Giang Vũ Phi đang ở trong ba lô lại rụt lại: “Cảm ơn.”
“Vũ Phi, em đừng suốt ngày nói cảm ơn anh nữa, khách sáo quá.” Tiêu Lang ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy mắt cá chân cô.
Giang Vũ Phi hoảng sợ, co chân lại, tay Tiêu Lang cứng nhắc trên không, ánh mắt anh không khỏi trầm mặc.
Cô vẫn còn phòng bị và lạnh nhạt với anh như vậy.
“Để tự tôi làm được rồi, cảm ơn anh.” Giang Vũ Phi cười xoa dịu đi không khí khó xử.
Tiêu Lang ngước mắt lên dịu dàng nói: “Anh nói rồi, em không cần cảm ơn anh.”
“Được rồi, sau này tôi sẽ không vậy nữa.” Giang Vũ Phi cười và cầm Vân Nam bạch dược từ trong tay anh, mở nắp xịt vào mắt cá chân.
Mùi thuốc ngập tràn trong không khí, dường như xóa tan đi không khí khó xử giữa hai người.
Giang Vũ Phi lại chọn chủ đề để nói chuyện với anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh… chỉ là sao mà trùng hợp vậy, các anh lại xuất hiện ở đó?
“Ừ, đêm qua anh vẫn bảo Địch Sinh ở trong khách sạn, sợ em sẽ xảy ra chuyện. Sau đó anh ta vẫn luôn đi theo em, lúc em bị cướp anh ta liền gọi cho anh và đuổi theo em.”
Tiêu Lang dừng lại rồi lại nói: “Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, lại chạy như muốn chết khiến anh ta không thể đuổi kịp hắn… Vũ Phi, em không nên đuổi theo tên cướp đến nơi vắng vẻ như vậy, nếu hắn muốn làm hại em thì phải làm sao?”
Câu nói cuối cùng, Tiêu Lang nói rất nghiêm túc, trong giọng nói có mang ý trách cứ và sự sợ hãi.
Giang Vũ Phi biết anh quan tâm đến cô, cô cười nói: “Không phải là tôi không sao rồi sao?”