Có nhiều người làm đứng bên cạnh như vậy, ăn cơm trước mặt họ, cô có cảm giác rất lạ lẫm.
“Có thể để họ lui xuống hết được không?” Giang Vũ Phi do dự hỏi.
“Lui xuống hết đi.” Tiêu Lang lập tức nói với đám người làm.
“Vâng, thiếu gia!” Đám người làm yên lặng lui xuống, Giang Vũ Phi mới cảm giác thoải mái hơn một chút.
“Không quen sao?” Tiêu Lang mỉm cười hỏi cô.
Giang Vũ Phi xấu hổ, cười nói: “Đúng là có một chút.”
“Đây là sơ suất của anh, anh không nên tiếp đãi em theo thói quen sinh hoạt của anh.” Tiêu Lang áy náy nói, còn cẩn thận hơn cả người làm khách là cô.
Giang Vũ Phi vội lắc đầu: “Tôi cảm thấy rất tốt, nhưng chỉ không quen lúc ăn có nhiều người đứng nhìn như vậy.”
“Anh sẽ chú ý việc này.” Tiêu Lang nghiêm túc nói.
Giang Vũ Phi không muốn khiến cho không khí trở nên khó xử, hỏi một cách tùy ý: “Từ nhỏ đến lớn anh đã sống như vậy sao? Cảm giác rất khác nhau.”
Tiêu Lang cười nói: “Anh sinh ra và lớn lên ở Anh, cho nên thói quen và lễ nghi đều là tiêu chuẩn của Anh.”
“Chẳng trách, vậy người nhà anh đâu? Cũng đang ở Anh sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Tiêu Lang nhẹ nhàng cười, hình như không muốn tiếp tục vấn đề này.
Giang Vũ Phi thấy nên dừng lại: “Ăn đi, tôi cũng đói rồi.”
“Vậy em ăn nhiều một chút, thích ăn gì thì cứ ăn.”
“Được.” Giang Vũ Phi cười rồi vùi đầu vào ăn.
…
Ăn bữa sáng xong, Tiêu Lang lại mời cô đến phòng khách uống trà.
“Lát nữa anh sẽ tìm bác sĩ đến kiểm tra cho em, đây là bác sĩ đã nghiên cứu rất chuyên sâu về trị liệu mất trí nhớ.” Tiêu Lang dựa vào ghế sofa, khẽ cười nói với cô.
Giang Vũ Phi gật đầu: “Vậy phiền anh nhé.”
Tiêu Lang cười bất đắc dĩ: “Vũ Phi, em không cần phải khách sáo với anh như vậy, anh giúp em là cam tâm tình nguyện.”
Thật ư? Trên thế giới này thật sự có người cam tâm tình nguyện giúp người khác mà không cần sự báo đáp sao?
Nhưng hiện tại cô tay trắng, Tiêu Lang thì muốn cái gì có cái đó, chắc sẽ không thể có ý đồ gì với cô mới đúng.
Giang Vũ Phi không nhịn được mà tự chửi mình, người ta có lòng tốt giúp cô, cô lại lấy bụng tiểu nhân đi đo lòng quân tử, thật sự là không nên chút nào.
“Thiếu gia, bác sĩ Tống đã đến.” Lúc này một người làm tiến lại gần, cung kính nói với Tiêu Lang.
“Mời ông ta vào.”
“Vâng.”
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trung niên lớn tuổi mang theo một hộp thuốc đi vào.
Giang Vũ Phi và Tiêu Lang đồng thời đứng dậy.
“Để anh giới thiệu, vị này là bác sĩ Tống, đây là Giang Vũ Phi.” Tiêu Lang giới thiệu họ với nhau.
Giang Vũ Phi và bác sĩ Tống bắt tay chào hỏi, họ ngồi xuống bắt đầu nói vào việc chính.
Bác sĩ Tống nghe qua về tình trang bệnh lý của Giang Vũ Phi, cười nói chắc nịch: “Tôi đã gặp ca bệnh kiểu này rồi, thường là sau khi làm thôi miên sẽ dần dần hồi phục trí nhớ. Bệnh tình của cô Giang, có lẽ không khó giải quyết lắm đâu.”
“Chỉ dùng thôi miên cũng có thể hồi phục được sao?” Tiêu Lang vui mừng hỏi, anh còn căng thẳng và vui vẻ hơn cả Giang Vũ Phi.
“Có lẽ là như vậy, có thể thử ngay.” Bác sĩ Tống gật đầu cười.
Bàn tay Giang Vũ Phi đang đặt trên đầu gối bỗng nắm chặt, có thể hồi phục trí nhớ, tại sao cô không thấy vui gì cả?
Ngược lại, trong lòng cô lại có chút sợ hãi, sợ sau khi khôi phục trí nhớ thì tất cả đều thay đổi.
“Vũ Phi, em nghe thấy chưa? Em có thể hồi phục trí nhớ.” Tiêu Lang mừng rỡ nói với cô.