Mất trí nhớ thật không hay chút nào, mỗi lần gặp người quen trong quá khứ, cô đều không nhớ.
Tống Hiểu Đồng không để ý, cười nói: “Không sao, tôi nhớ cô là được, tôi giới thiệu lại lần nữa, tôi tên là Tống Hiểu Đồng.”
"Xin chào, tôi là Giang Vũ Phi.” Giang Vũ Phi lịch sự trả lời.
“Ừ, tôi biết cô, tôi có điều tra rồi.”
“Điều tra?” Không phải bọn họ quen biết sao? Vẫn phải điều tra ư?
Tống Hiểu Đồng vội vàng giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu, lúc đó tôi không biết tên cô, về sau cô lại vì tôi mà… Tôi cảm thấy rất áy náy, muốn tìm hiểu tình trạng của cô.”
“Xin lỗi, tôi nghe không hiểu cô nói gì.” Giang Vũ Phi nghe không hiểu gì hết.
Tống Hiểu Đồng áy náy nói: “Lần trước cô bị Nguyễn tiên sinh tìm được đều là lỗi tại tôi. Nếu không phải tôi mang móc khóa về nhà, bị chồng tôi nhìn thấy, chồng cũ của cô cũng sẽ không tìm được cô. Tôi lo lắng cô gặp chuyện không may, liền cho người điều tra tình trạng của cô, sau đó tôi có nghe được tin đồn là cô muốn trốn khỏi chồng cũ mà bỏ đi chỗ khác. Xin lỗi, tại tôi mà cô bị phát hiện.”
“Chuyện đó lâu chưa vậy?” Giang Vũ Phi hỏi, sắc mặt tái đi.
“Chưa đến một tháng. Cô Giang, thật sự xin lỗi. Cô giúp tôi mà tôi lại hại cô…” Tống Hiểu Đồng áy náy nói.
Chuyện này cô vẫn canh cánh trong lòng, ngày ngày đều cảm thấy áy náy.
Bây giờ cô không mong Giang Vũ Phi tha thứ cho cô, chỉ muốn nói với cô ấy lời xin lỗi.
Không đến một tháng trước ư…
Nửa tháng trước, cô bị tai nạn mất trí nhớ.
Trước khi mất trí nhớ, cô lại bị Nguyễn Thiên Lăng tìm thấy ở thành phố D rồi bắt về, lại có chuyện gì xảy ra?
Giang Vũ Phi bắt đầu hoài nghi việc cô bị tai nạn không đơn giản như vậy.
Còn nữa, Nguyễn Thiên Lăng bị thương nằm viện cũng không hề đơn giản…
Bọn họ sẽ không thể bị nạn cùng một ngày, đây không thể là trùng hợp.
“Cô Giang, cái này trả lại cho cô. Hôm nay có thể gặp được cô tôi thấy rất vui, tôi có thể nói lời xin lỗi cô. Nếu cô cần giúp đỡ, cần nơi trú ngụ, cứ tới tìm tôi.”
Tống Hiểu Đồng đưa móc chìa khóa cho cô, Giang Vũ Phi nhận lấy, nhìn thấy trên móc chìa khóa có tấm hình vẽ phác thảo cô…
“Chồng tôi chính là người nhìn bản phác thảo nhận ra cô, sau đó tiết lộ cho chồng cũ của cô biết. Cô Giang, xin lỗi cô!”
Giang Vũ Phi ngước mắt lên cười nói: “Không sao, đều đã qua rồi, hơn nữa tôi không sao.”
“Cô không trách tôi sao?” Tống Hiểu Đồng mừng rõ hỏi cô.
“Ừ, tôi không trách cô đâu.” Cô không có tâm trạng, không muốn trách cứ gì.
“Cô Giang, cô thật tốt. Lúc ở thị trấn Hoa Lan, tôi đã biết cô là người tốt mà.” Tống Hiểu Đồng vui vẻ nói.
Giang Vũ Phi cười chuyển chủ đề: “Vừa rồi cô làm gì vậy?”
“Ồ, không có gì… chỉ là viết ra những tâm nguyện và đau khổ."