“Tiêu tiên sinh, ngày mai tôi phải đi một nơi rất xa, nếu hôm nay không làm, có lẽ sẽ rất lâu mới có thể làm được.” Bác sĩ Tống đột nhiên nói.
“Vậy thì không làm nữa!” Tiêu Lang lạnh lùng nói, lời của anh như muốn nhằm vào bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống khó chịu, mím môi không nói gì thêm.
Giang Vũ Phi cảm giác không khí hơi bối rối, hình như hai người họ có gì là lạ. Nhưng lạ thế nào thì cô không biết nói sao.
“Làm chứ, dù sao hôm nay hay ngày mai đều giống nhau cả thôi.” Giang Vũ Phi cười hòa giải.
Bác sĩ Tống lập tức cười nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi, hôm nay làm luôn. Cô Giang, tình trạng của cô tôi đã gặp nhiều rồi, cô yên tâm, sẽ rất nhẹ nhàng cô cứ coi như ngủ một giấc, mơ một giấc mơ.”
Nếu thực sự có thể trở thành một giấc mơ thì tốt…
Giang Vũ Phi khẽ mỉm cười không nói gì thêm.
Bác sĩ Tống nói cần một căn phòng yên tĩnh, Tiêu Lang đề nghị đến thư phòng của anh.
Hai người đi phía trước, đi vào trong thư phòng, Tiêu Lang đột nhiên thấp giọng hỏi cô.
“Vũ Phi, em suy nghĩ kỹ chưa?”
Giang Vũ Phi gật đầu đáp: “Ừ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
“Thực ra… anh cảm thấy em không hồi phục trí nhớ thì tốt hơn…”
Ít nhất em sẽ không còn có những ký ức đau buồn kia, cuộc sống của em sẽ không phải tiếp tục đau khổ.
Thực sự anh cảm thấy cô bây giờ còn tốt hơn…
Giang Vũ Phi cười nói: “Anh không hy vọng tôi hồi phục trí nhớ ư?”
“Anh… Đương nhiên anh hy vọng em có thể hồi phục. Chỉ là anh muốn tôn trọng sự lựa chọn của em, nếu em không mong muốn, vậy thì đừng hồi phục trí nhớ nữa.”
“Tiêu Lang, tôi thấy anh hơi là lạ.”
Lúc sáng vẫn rất vui khi biết cô có thể hồi phục trí nhớ, vì sao bây giờ lại thay đổi?
Ánh mắt Tiêu Lang sáng lên, cười nói: “Anh chỉ không muốn em nhớ lại những chuyện không vui.”
“Tôi không sao cả.” Giang Vũ Phi cười.
Không sao cả, ký ức không vui vẻ cũng là ký ức của cô.
Cô muốn là một Giang Vũ Phi hoàn chỉnh, không phải là Giang Vũ Phi mất đi một đoạn trí nhớ.
Chỉ cần trở lại là chính bản thân mình, mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác.
Nếu cô đã nói như vậy, Tiêu Lang cũng không có gì để nói nữa.
Bác sĩ Tống xách hộp thuốc vào, bảo Giang Vũ Phi thả lỏng nằm tựa mình vào ghế sofa, sau đó lấy chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng, bắt đầu thôi miên cô.
“Bây giờ bắt đầu, cô rất buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ đi… Cô sẽ đi vào giấc mơ, trong giấc mơ cô là nhân vật chính, và câu chuyện bắt đầu từ ngày cô gặp Nguyễn Thiên Lăng…”
Nghe tiếng lẩm bẩm nho nhỏ không có nhịp điệu của bác sĩ Tống, Giang Vũ Phi nhìn chiếc đồng hồ quả quýt không ngừng lắc lư trước mặt, mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại…
Cô sẽ đi vào giấc mơ, trong giấc mơ cô là nhân vật chính.
Câu chuyện bắt đầu từ khi cô gặp Nguyễn Thiên Lăng…
Trong giấc mơ, Giang Vũ Phi nhìn thấy một cảnh rất mơ hồ.
Trong đó có rất nhiều người, có cô và cả Nguyễn Thiên Lăng.
Nhưng mặc kệ cô có cố gắng như thế nào cũng không nhìn được chuyện gì đang xảy ra.
Có thứ gì đó cản tầm mắt cô, những hình ảnh trước mắt hết sức mơ hồ…
Giang Vũ Phi nóng lòng muốn nhìn rõ ràng, cô càng nóng lòng lại càng không nhìn rõ.
Trong giấc mơ, Giang Vũ Phi lo lắng cau mày, mồ hôi túa ra trên trán.