“Đây là thuốc cho thiếu gia uống, cô chịu trách nhiệm cho cậu ấy uống hết.” Địch Sinh đẩy cửa vào, đưa cho cô cái một bát nhỏ.
Ở bên trong bát có để thìa, muốn cho Tiêu Lang uống, thuốc đều bị nghiền nát hòa vào nước sôi.
Một bát thuốc, màu sắc quái dị, vừa nhìn cũng biết có rất nhiều loại thuốc màu sắc khác nhau trộn lẫn.
Giang Vũ Phi nhận bát, lạnh nhạt nói với Địch Sinh: “Tôi nghĩ tôi có mấy chuyện cần nói rõ ràng với anh. Thứ nhất, người có ân huệ đối với tôi là thiếu gia nhà anh, tôi chăm sóc anh ấy cũng là nên làm. Thứ hai, anh ấy bị bệnh không liên quan đến tôi, anh đừng có dùng sắc mặt này với tôi, tôi không thiếu nợ anh cái gì cả. Thứ ba, tôi chăm sóc thiếu gia nhà anh là muốn trả hết nợ nhân tình cho anh ấy, tôi không phải người làm của các anh, thái độ của anh với tôi nên tốt một chút.”
“Nhân tình cô nợ thiếu gia, cả đời cũng không trả hết!” Địch Sinh hừ lạnh một tiếng, quay người lạnh lùng rời đi.
“…”
Giang Vũ Phi im lặng, rốt cuộc là cô chọc vào anh ta chỗ nào?
Thôi vậy, anh ta thấy cô không vừa mắt cô cũng không có cách nào, đợi tình hình của Tiêu Lang ổn định, cô sẽ lập tức rời đi, miễn cho ở lại đây cho người khác chê cười…
Chỉ là thuốc này làm sao đút cho Tiêu Lang uống?
Giang Vũ Phi đặt bát ở trên tủ đầu giường, giơ tay lay Tiêu Lang: “Tiêu Lang, anh tỉnh lại đi, phải uống thuốc rồi, tỉnh lại đi.”
Tiêu Lang không thoải mái nhíu mày, Giang Vũ Phi lại gọi anh mấy lần, anh mới mơ hồ mở mắt ra.
Ánh mắt Tiêu Lang mê mang nhìn cô, đôi mắt rất đẹp, không có chút phản ứng nào với lời cô nói.
Giang Vũ Phi vốn dự định cho anh ngồi dậy, thấy anh lót ba cái gối thật cao, cả phần lưng đều nâng cao, cô cho rằng không cần phải cho anh ngồi uống thuốc.
Cô bưng bát nhỏ, múc một thìa thuốc dự định đút cho anh.
Nhưng thuốc này vừa nhìn đã biết rõ là rất đắng, còn nghiền nát, vị đắng đó không cần nói cũng biết như thế nào.
Tiêu Lang vốn đã không thoải mái, uống thuốc đắng, nhất định sẽ càng không thoải mái.
Giang Vũ Phi ngẫm lại liền mở cửa đi ra ngoài, lạnh nhạt nói với Địch Sinh đang đứng ở cửa ra vào: “Đi làm một bát nước mật ong đến đây, càng ngọt càng tốt.”
“Cô muốn làm gì?” Địch Sinh nhíu mày phòng bị hỏi.
“Yên tâm, uống nước mật ong không chết người. Anh nhanh lên đi, bằng không thì thiếu gia nhà anh không thể uống thuốc được.” Giang Vũ Phi học theo bộ dạng của anh ta, nói chuyện với anh ta cũng rất không khách khí.
Địch Sinh lập tức hiểu ý cô.
Anh lạnh lùng nói: “Thiếu gia uống thuốc, chưa bao giờ uống nước mật ong!”
Ý nói chính là, thiếu gia nhà anh ta không sợ đắng…
Giang Vũ Phi bất mãn lắc đầu, sao lại không sợ đắng chứ. Đàn ông hay phụ nữ đều sợ đắng, chỉ là không nói ra.
Sức khỏe Tiêu Lang yếu như vậy, lúc này không phải lúc cho anh giả bộ kiên cường.
Nếu uống thuốc có thể không thấy đắng, đây không phải là chuyện tốt sao?
Làm gì nhất định phải buộc bản thân uống thuốc đắng...
“Nếu anh không đi, tôi sẽ không đút thuốc cho anh ấy.” Giang Vũ Phi lạnh nhạt uy hiếp.
Địch Sinh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, căn dặn một nữ giúp việc đi làm nước mật ong, anh ta không tự mình đi.
Nữ giúp việc đem nước mật ong tới rất nhanh, Giang Vũ Phi bưng vào, lúc này mới bắt đầu đút thuốc cho Tiêu Lang.
“Nào, há miệng ra uống thuốc.” Cô múc một thìa thuốc đưa đến bên miệng Tiêu Lang.
Tiêu Lang vẫn dùng đôi mắt mê mang nhìn cô, tựa như bị điểm huyệt vậy.
Giang Vũ Phi không biết anh đang nhìn cái gì, cô cười nói nhẹ nhàng với anh: “Tiêu tiên sinh, mời anh há miệng ra một chút được không?”
“A…” Giang Vũ Phi làm động tác há miệng, trong mắt Tiêu Lang hiện lên vẻ mỉm cười, anh hơi hé miệng.