Giang Vũ Phi lắc đầu: "Không có, em chỉ cho rằng anh nói có lý, thôi miên không đáng tin."
"Em biết không đáng tin là được rồi, lần sau đừng ngu ngốc đi tin tưởng người khác nữa!" Khuôn mặt Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn nghiêm lại dạy dỗ cô.
"Vậy em có thể tin tưởng anh sao?" Giang Vũ Phi hỏi lại.
Nguyễn Thiên Lăng sững sờ rồi lập tức kiên định nói ra: "Có thể, em không tin anh thì có thể tin tưởng ai?"
"Vậy anh có thể tin tưởng em không?" Giang Vũ Phi lại hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt, vừa rồi bọn họ hình như cãi nhau vì vấn đề cô ở lại nhà Tiêu Lang.
Anh không tin tưởng cô, hoài nghi cô và Tiêu Lang đã có chuyện gì xảy ra. Kết quả cô nói Tiêu Lang muốn giúp cô khôi phục trí nhớ, anh lập tức không so đo chuyện kia nữa. Trước chuyện cô khôi phục trí nhớ này, tất cả chuyện khác đều không thành vấn đề.
Gián đoạn một chút, sự tức giận của anh giảm đi không ít nhưng anh vẫn còn rất tức giận.
"Lần này anh tin tưởng em, nhưng mà lần sau em không được gặp tên họ Tiêu nữa!" Nguyễn Thiên Lăng tức giận nói.
Giang Vũ Phi phát hiện anh thật sự rất ngang ngược, cô cụp mắt, không muốn tiếp tục nói chuyện Tiêu Lang với anh nữa.
"Không phải anh muốn biết tại sao em lại đến muộn sao?" Cô lạnh nhạt nói: "Nguyên nhân không phải là vì Tiêu Lang, em đến muộn là vì Nhan Duyệt."
"Nhan Duyệt?" Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc nheo mắt: "Cô ta làm gì em?"
Giang Vũ Phi kinh ngạc ngước mắt lên, cô còn tưởng rằng anh sẽ không tin cô. Xem ra ấn tượng của anh đối với Nhan Duyệt cũng không tốt mấy.
Giang Vũ Phi đứng dậy nói: "Cô ta chặn em lại giữa đường, nói rất nhiều chuyện, đơn giản là để cho em rời xa anh. Em tức quá nói lại cô ta một câu, sau đó cô ta lái xe muốn đâm chết em."
"Em nói cái gì?" Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng trở nên tái nhợt, anh căng thẳng đi đến túm lấy cánh tay cô, xoay người cô, kiểm tra cẩn thận.
"Có bị thương ở đâu hay không?" Giọng nói anh gấp gáp hỏi.
Giang Vũ Phi nhìn thấy sự lo lắng không hề che giấu trong mắt anh, tủi thân và tức giận trong lòng cũng biến mất.
“Không có, lúc sắp đụng vào em cô ta thay đổi hướng xe, còn một chút nữa xe mới đụng vào em.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm, anh nhìn cô chằm chằm hỏi: "Cô ta đụng em ở chỗ nào?"
Giang Vũ Phi nói đoạn đường, Nguyễn Thiên Lăng nghe xong, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho thuộc hạ: "Đi tra cho tôi camera giám sát đường XX một chút! Tôi muốn lấy tất cả video giám sát của đoạn đường đó từ 9 giờ rưỡi đến 10 giờ rưỡi!"
Anh muốn làm gì, lấy video rồi đi kiện Nhan Duyệt sao?
Giang Vũ Phi không xác định hỏi: "Như vậy có ích sao? Cô ta vẫn chưa đụng em, có lẽ cô ta sẽ nói cô ta chỉ vô ý mà thôi..."
"Hừ, chỉ cần có video giám sát, cho dù không có cách nào định tội cô ta, anh cũng phải khiến cô ta thân bại danh liệt!" Nguyễn Thiên Lăng nham hiểm nói.
Anh nhìn về phía Giang Vũ Phi, đột nhiên hòa hoãn sắc mặt, một tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt, ngửi mùi hương trên người cô, anh cảm thấy trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Người phụ nữ đáng ghét này, cố gắng tránh mặt anh hai ngày nay. Cô có biết hai ngày nay anh nhớ cô lắm không?
Nhưng mà chết tiệt, hai ngày nay cô vậy mà ở lại nhà của Tiêu Lang! Thậm chí còn suýt chút nữa khôi phục lại trí nhớ!
Trong lòng Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy vừa tức giận vừa may mắn, anh ra sức ôm chặt cô, chuyển đổi sự tức giận không trút ra được trong người thành sức mạnh.
Người Giang Vũ Phi bị anh ôm chặt đến nỗi thấy hơi đau, cô khẽ nhíu mày: “Đau…”
"Em cũng biết đau!" Anh nâng cằm cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiếp theo sẽ càng đau hơn!"