Khi đó, ông nói với cô, cô không thể lấy Tiêu Lang. Ông nói cô không hợp với Tiêu Lang, không cho phép bọn họ kết hôn, nhưng cô vẫn muốn đính hôn với Tiêu Lang, kết quả là số phận trớ trêu, tại lễ đính hôn hôm đó, Nguyễn An Quốc cũng ra mặt ngăn cản cô và Tiêu Lang đính hôn. Đồng thời vào hôm đó, Tiêu Lang cũng đã nói anh nhận được báo cáo xét nghiệm DNA, biết được rằng bọn họ là anh em họ.
Ngày hôm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện hết sức kịch tính… Có điều cô không hiểu tại sao Tiêu Lang đã nghi ngờ thân thế của cô từ lâu, vì sao còn muốn đính hôn với cô, vì sao không đợi có kết quả xét nghiệm DNA rồi mới đính hôn?
Đi vào thư phòng, Giang Vũ Phi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi uy nghiêm sau một chiếc bàn rộng lớn. Gương mặt của ông ta rất sắc sảo, rất giống với tấm hình của Tiêu Trạch Tín, nhưng kiểu của Tiêu Trạch Tín là dịu dàng, tuấn tú thì ông ta lại cho người ta cảm giác sâu sắc, mãnh liệt, khó tiếp cận.
Ông ta chính là bác cô, Tiêu Tử Bân sao?
Giang Vũ Phi nhìn ông ta nhưng không hề có cảm giác thân thiết… Có điều cô biết ông ta là anh trai của Tiêu Trạch Tín, bởi vì nhìn họ rất giống nhau.
“Ba, cô ấy là Vũ Phi.” Tiêu Lang giới thiệu, sau đó nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, mau gọi bác đi.”
Giang Vũ Phi nhìn Tiêu Tử Bân chằm chằm, ông ta cũng nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt của cô như đang tìm hiểu, còn ánh mắt của ông ta lại sắc sảo, không thể nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.
Tiêu Tử Bân nheo mắt, hừ lạnh nói: “Cháu gọi ta là gì? Ta là anh của ba cháu, là trưởng bối của cháu, cháu phải gọi ta là bác!”
Giang Vũ Phi khẽ cười: “Tôi có phải là con gái của Tiêu Trạch Tín hay không còn chưa chắc chắn, cho nên tôi không thể nhận người thân tùy tiện được.”
“Trên xét nghiệm ADN của ta và cháu đã chỉ rõ, cháu là cháu gái ta, chẳng lẽ cháu còn nghi ngờ khoa học kĩ thuật sao?”
“Bản kiểm nghiệm ADN cũng có thể làm giả mà, trước khi gặp được Tiêu Trạch Tín, tôi đều có thể có quyền nghi ngờ mọi chuyện.”
Tiêu Tử Bân cười lạnh một tiếng, dáng vẻ không giận mà nghiêm: “Con bé miệng lưỡi sắc sảo! Thực ra trong lòng cháu đã thừa nhận cháu là con gái của Tiêu Trạch Tín, tại sao cháu không chịu nhận người bác này cơ chứ?”
Giang Vũ Phi nhướn mày, ông ta có thể nhìn ra điều này, thật sự không đơn giản.
“Dù thế nào đi nữa, tôi nên gọi là Tiêu lão tiên sinh, vậy thì sẽ không sai.”
Tiêu Tử Bân lại cười lạnh: “Dù cho cháu có thừa nhận hay không, cháu chắc chắn 100% là con gái của Tiêu Trạch Tín, lão già Nguyễn An Quốc cũng nói với cháu rồi chứ, Tiêu Trạch Tín là ba cháu?”
Giang Vũ Phi mím môi không trả lời.
Tiêu Tử Bân không đợi cô trả lời mà tiếp tục nói: “Cháu đã là người nhà họ Tiêu, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, cháu nên về Tiêu gia sống đi. Ta sẽ nhanh chóng thay đổi sổ hộ khẩu cho cháu, điền tên cháu vào sổ hộ khẩu của Tiêu gia, ta cũng sẽ đưa tên cháu vào gia phả, công nhận cháu là người của Tiêu gia.”
Giang Vũ Phi sững sờ, ông ta dựa vào cái gì mà quyết định việc của cô?
“Tiêu lão tiên sinh, tôi nói rằng trước khi gặp Tiêu Trạch Tín tôi sẽ không thừa nhận quan hệ với Tiêu gia. Cho nên ý tốt của người, tôi không thể nhận được.”
Tiêu tử Bân nheo mắt nói: “Chuyện này không phải do cháu quyết định! Là người Tiêu gia phải nghe lời của trưởng bối, ta nói gì thì cứ như thế mà làm!”