Thực ra trong thâm tâm cô vẫn luôn hướng về Nguyễn gia…
Tiêu Lang nhìn cô chằm chằm đầy vẻ đau thương, khẽ hỏi cô: “Vũ Phi, chẳng lẽ em vẫn không hiểu ư? Nguyễn gia không quan tâm đến 20% cổ phần kia, nhưng nếu chân tướng sự việc bại lộ, Nguyễn gia sẽ xong đời. Hợp đồng chuyển nhượng thứ nhất nếu được công bố, tất cả mọi người sẽ nghi ngờ tại sao ba em đã ký tên vào hợp đồng đầu còn ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng sau đó. Một khi các cơ quan hữu quan vào cuộc điều tra, sự thật năm đó sẽ được phơi bày.”
“Cho dù có thể điều tra ra sự thật Nguyễn gia sẽ phải trả em 20% cổ phần, rồi những tin đồn sẽ lan truyền nhanh đến chóng mặt, đến lúc đó danh dự của Nguyễn gia sẽ giảm sút, giá cổ phiếu sẽ hạ, Nguyễn thị chưa chắc có thể đứng vững. Nhưng em đã được gả vào Nguyễn gia thì lại khác, dù hợp đồng thứ nhất có được công bố, cổ phần công ty vẫn sẽ thuộc về Nguyễn gia. Em là người của Nguyễn gia, người ngoài sẽ không quan tâm chuyện gia đình của em, cho dù có bao nhiêu lời đồn đại, thì cũng không ảnh hưởng gì…”
“Tóm lại để em lấy Nguyễn Thiên Lăng, sinh cho Nguyễn gia một đứa con là biện pháp tốt nhất. Như thế ai cũng không phải mạo hiểm, đó là biện pháp tốt nhất, ai lại không muốn dùng cơ chứ?”
Nghe Tiêu Lang phân tích sắc mặt Giang Vũ Phi tái mét, cô cảm giác mọi thứ trước mắt mơ hồ người suýt nữa ngã xuống đất, ngất đi.
“Vũ Phi!” Tiêu Lang vội vàng đỡ lấy cô, sắc mặt khẩn trương đầy lo lắng.
Tiêu Tử Bân thản nhiên nói: “Có lẽ là thiếu oxi, đưa con bé đi nghỉ ngơi đi…”
---
Trời càng lúc càng khuya, người mà Nguyễn Thiên Lăng phái đi tìm Giang Vũ Phi vẫn chưa có tin tức gì. Giang Vũ Phi giống như bốc hơi khỏi thế giới, không thể tìm được cô. Thuộc hạ của anh nói buổi sáng cô có gặp lão thái gia, sau đó đến quán trà thì có người nhìn thấy cô lên xe của một người đàn ông. Manh mối chỉ có vậy sau đó mất dấu.
Người đàn ông đó anh nghi ngờ là Tiêu Lang, bởi hiện giờ cũng không rõ tung tích của Tiêu Lang. Hai người họ cũng biến mất, cả thành phố A đều không tìm thấy họ, giống như là có người xóa dấu vết của họ vậy, cắt đứt mọi manh mối về họ…
Là Tiêu Lang đưa cô ấy đi trốn sao?
Hay là… hai người cùng nhau trốn?
Bên trong Phi Nhi castle, Nguyễn Thiên Lăng ngồi ở quầy rượu, giơ chai rượu lên, uống lấy uống để.
Ngày mai chính là ngày tổ chức đám cưới của họ, anh có thể tìm thấy cô trước đám cưới không đây?
“Ha…” Anh cười lạnh, nghĩ lại những lần cô bỏ trốn, rất lâu sau anh mới có thể tìm thấy cô. Lần này anh muốn tìm thấy cô trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, muốn tìm thấy cô để kịp cử hành hôn lễ có lẽ là điều hoang đường…
Thế nhưng Giang Vũ Phi, em đã đồng ý lấy anh, sao bây giờ lại muốn thay đổi?
Em cho rằng chơi đùa anh như vậy hay lắm sao?
Em cho rằng, Nguyễn Thiên Lăng anh dễ bị coi thường, em có thể tùy ý chà đạp ư?
Không, lần này tìm được em, tôi phải cho em biết, Nguyễn Thiên Lăng tôi có thể không cần em.
“Tôi xin thề rằng, Nguyễn Thiên Lăng tôi tuyệt đối sẽ không quan tâm đến Giang Vũ Phi em nữa!” Nguyễn Thiên Lăng khẽ quát, đồng thời có một giọng nói vang lên: “Thiếu gia, cô Giang đã về!” Một nữ giúp việc chạy vào vô cùng mừng rỡ thông báo với anh.
Nguyễn Thiên Lăng toàn thân cứng ngắc, anh kinh ngạc ngước mắt nhìn thấy dáng người của Giang Vũ Phi đang chậm rãi bước tới.