Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 835: Anh lăng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm



Đông Phương Dục ngây ngốc một giây, vội giải thích: “Anh Lăng, là em không coi vào đâu, nhưng anh không thể nói em không xứng với anh được.”

“Cút, tôi không có hứng thú với đàn ông!”

“Không phải… Em chỉ nói là, anh không thể nói những lời như em không xứng với loại người như anh nói…” 

“Ông đây không có hứng thú với đàn ông, cậu nghe không hiểu?” Nguyễn Thiên Lăng mùi rượu nồng nặc trừng mắt.

Đông Phương Dục khóc không ra nước mắt, anh ta cũng không có hứng thú với đàn ông.

“…Rõ ràng chính lời anh nói có nghĩa khác… Được, không thảo luận vấn đề này, nói xem tại sao Giang Vũ Phi vứt bỏ anh mà đi. Là vì anh không thể lấy cô ấy sao?” Đông Phương Dục nghiêm túc hỏi. 

Theo anh ta thấy, những người có thân phận như bọn họ, tuy bề ngoài hào nhoáng nhưng còn có rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ, ví dụ như hôn nhân, chính là tự mình không thể làm chủ, có đôi khi vì lợi ích của gia tộc, bọn họ nhất định phải lấy một người phụ nữ mà họ không thích.

Gia thế của Nhan Duyệt tốt hơn Giang Vũ Phi, hiện tại lại đang mang thai con Nguyễn Thiên Lăng, cho nên anh ta cho rằng Nguyễn Thiên Lăng bị ép lấy cô ta, bởi vì không thể lấy Giang Vũ Phi, người phụ nữ đó mới có thể chia tay với anh.

Nghe lời anh ta nói, Nguyễn Thiên Lăng khóe miệng kéo ra một vòng cười khổ, còn tự giễu vui vẻ: “Nếu là vì chuyện này thì tốt…” Bởi vì anh căn bản sẽ không lấy Nhan Duyệt, anh có năng lực cho Giang Vũ Phi một cuộc hôn nhân, thế nhưng cô ấy không thèm, hơn nữa cô ấy luôn không nói thật với anh, cô ấy có rất nhiều chuyện gạt anh. Anh có cảm giác, căn bản là anh không thể bước vào trái tim cô ấy. 

“Không phải vì việc này?” Đông Phương Dục ngạc nhiên nhướn mày: “Không phải vì việc này, còn có thể là vì sao? Anh Lăng, anh đừng nói với em, chị ấy không yêu anh.”

Toàn thân Nguyễn Thiên Lăng chấn động, hơi thở trên người lập tức rét lạnh hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú ở trong bóng tối, âm trầm đáng sợ.

Đông Phương Dục há hốc miệng, cả buổi mới lấy lại tinh thần: “Cô ấy thực sự không yêu anh? Anh Lăng, người đàn ông ưu tú như anh, em cũng muốn yêu mến anh, chị ấy lại có thể không yêu anh...” 

“Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với đàn ông!” Nguyễn Thiên Lăng bắn một ánh mắt ác liệt về phía anh ta.

Đông Phương Dục vội giơ hai tay lên: “Em cũng không có hứng thú đối với đàn ông, em chỉ so sánh…" Ngừng lại một chút, anh ta lại nói: “Anh Lăng, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cô ấy không yêu anh, không cần anh thì thôi. Vứt bỏ một Giang Vũ Phi, anh sẽ có hàng nghìn hàng vạn mỹ nữ, anh hoàn toàn không thiệt thòi, là cô ấy tổn thất to.”

Nguyễn Thiên Lăng chán nản dựa vào sofa, tiếp tục uống rượu. Đông Phương Dục an ủi anh không có một chút hiệu quả nào hết, ngược lại càng khiến anh tâm phiền nặng nề. 

“Anh Lăng, nếu đã không nỡ, hãy đưa cô ấy quay lại. Thi triển chút mỹ nam kế, cô ấy còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”

“Cậu không hiểu…” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt lắc đầu, chỉ có ba chữ, sau đó lại tiếp tục uống rượu.

Đông Phương Dục còn rất thích nhìn thấy bộ dáng chán chường, bị đả kích này của anh. Ai bảo bình thường chuyện gì anh làm cũng tốt, đường làm quan rộng mở, thuận buồm xuôi gió, cho nên bộ dáng này của anh, nghìn năm khó gặp. Với tư cách anh em tốt của anh, anh ta không vui thay anh là không thể nào nói nổi. Có điều với tư cách anh em tốt, vẫn nên nói những điều an ủi anh. 

“Em hiểu, em cũng là đàn ông, cái gì em cũng hiểu. Anh Lăng, phụ nữ ấy mà, cần kề bên dỗ dành. Anh dỗ dành cô ấy nhiều một chút, cô ấy sẽ hồi tâm chuyển ý.”

“Ha…” Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh: "Tôi đá cô ta, cậu bảo tôi đi dỗ dành cô ta, như vậy chẳng phải thật mất mặt tôi sao.”

Đông Phương Dục lập tức hóa đá. 

“Anh đá cô ấy?” Anh ta khó có thể tin hỏi.

“Đúng!” Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi hét: “Tôi đá cô ta, có vấn đề gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.