Cả người Nhan Duyệt mềm nhũn, thiếu chút đã xụi lơ trên mặt đất, mà khách mới dưới sân khấu đều đang nhíu mày tập trung tinh thần nghe, Nhan Duyệt muốn ngăn cản cũng không có khả năng.
Kế tiếp lại vang lên giọng nói tức giận của Giang Vũ Phi.
“Cô đừng đắc ý, tôi sẽ tìm cách lấy được video giám sát đường xx, đến lúc đó có video trong tay, tôi xem cô ngụy biện như thế nào.”
Nhan Duyệt khinh thường cười khẩy: “Đường xx? Giang Vũ Phi, đường xx căn bản là không có máy quay giám sát, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Cô nói cái gì?” Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi.
Nhan Duyệt đắc ý cười nói: “Tôi nói, đường xx không có máy quay giám sát, cô muốn tìm chứng cớ, căn bản là không thể nào.”
“Cô cố ý lái xe đụng tôi chỗ đó, chính là vì biết chỗ đó không có máy quay giám sát sao?” Giang Vũ Phi càng thêm tức giận.
Không ngờ rằng Nhan Duyệt cười lạnh nói: “Đúng vậy, chính là như vậy... Giang Vũ Phi, muốn đấu với tôi, cô còn non lắm. Tôi muốn đối phó với cô còn đơn giản hơn đối phó với một con kiến.”
Ghi âm chấm dứt tại đây, nhưng mà giọng nói lạnh lùng đáng sợ của Nhan Duyệt vẫn quanh quẩn trong đầu mỗi người trong đại sảnh, làm sao cũng không tiêu tán.
Dưới sảnh xôn xao, bọn họ nhất định không ngờ thiên kim của phó thị trưởng Nhan, Nhan tiểu thư cao quý thiện lương, xinh đẹp thoát tục kia lại có thể làm ra chuyện lái xe đụng người khác. Hơn nữa, tiếng cười lạnh vừa rồi của cô ta, hoàn toàn không phù hợp với khí chất thiện lương của cô ta. Hóa ra cô ta thiện lương yếu ớt, đều là giả vờ mà thôi.
"Giả, đây là giả… Đây không phải là giọng nói của con gái tôi, con gái tôi căn bản sẽ không làm chuyện thương thiên hại lí (*)! Đoạn ghi âm này nhất định là có người làm giả, tôi sẽ khởi tố, tôi sẽ kiện người làm giả lên toà án!" Bà Nhan kích động đứng lên, lớn tiếng giải thích, cả người đều kích động đến mức phát run.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nói: "Nhan phu nhân đừng kích động, tiếp theo tôi còn một thứ muốn cho mọi người xem."
Nhan Duyệt kinh ngạc nhìn về phía anh, còn nữa?
Không, không thể thêm nữa. Nếu không cô ta sẽ bị phỉ báng...
"Lăng, em xin anh, xin anh nể tình đứa bé, đừng tiếp tục nữa được không?" Cô túm lấy tay anh, nhỏ giọng cầu khẩn: "Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, không phải anh mới vừa nói, anh đồng ý vì đứa trẻ kết hôn với em sao? Lăng, anh hủy hoại em, đối với anh, đối với con của chúng ta có chỗ tốt gì?" Nhan Duyệt nôn nóng đến mức muốn khóc lên.
Nguyễn Thiên Lăng đỡ thân thể run rẩy của cô ta, anh ghé sát lại gần cô ta, nhìn cô ta bằng một đôi mắt lạnh lùng không có độ ấm.
"Ha, câu nói vì đứa trẻ mà lấy loại người như cô, cô cũng tin tưởng?" Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng hỏi lại.
"Anh... Anh gạt em..." Nhan Duyệt không thể tin được mà mở to hai mắt: “Anh đang lừa gạt tất cả mọi người!"
Nguyễn Thiên Lăng cười càng thêm lạnh như băng: "Chiêu này, còn không phải học theo cô sao. Cô giỏi nhất là giả làm người tốt, tôi cũng như vậy!"
Lời nói của anh, làm Nhan Duyệt rơi xuống hầm băng. Cuối cùng cô ta cũng hiểu mục đích tại sao vừa rồi anh phát biểu nhiều như vậy.
Anh cố ý làm cho mọi người biết anh là một người tốt, sau đó lại vạch trần hành vi phạm tội của cô ta ra, như vậy cho dù hôn lễ bị hư, anh cũng sẽ không mất mặt, Nguyễn gia bọn họ cũng sẽ không mất mặt, chẳng những không mất mặt, ngược lại hình tượng còn có thể cao lên. Nhưng cô ta thì trái lại, hình tượng của cô ta sẽ rớt xuống ngàn mét, cô ta sẽ chịu chỉ trích của tất cả mọi người.
Tất cả những chỉ trích đều sẽ rơi trên đầu cô ta...
Ba cô ta sẽ bị cô ta hủy hoại, Nhan gia sẽ bị cô ta hủy hoại.
Kẻ gặp chuyện không may, sẽ chỉ có Nhan gia bọn họ.