Không lẽ nào, cô ta muốn ly hôn là vì tên đàn ông đó?
Nghĩ đến đây, gương mặt của người đàn ông lập tức sa sầm!
Người ngồi đối diện với anh nhìn thấy sắc mặt của anh có vẻ không tốt liền hết sức thẩn trọng hỏi: “Nguyễn thiếu gia, anh có suy nghĩ gì đối với hợp đồng này?”
Nguyễn Thiên Lăng lập tức thu lại suy nghĩ, khóe môi nhếch lên thành một đường cong: “Hợp đồng này không có vấn đề gì, ngày mai đến công ty tôi ký kết. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”
“Được, ngày mai tôi nhất định đến công ty anh để ký kết hợp đồng! Nguyễn thiếu gia, anh cứ tự nhiên.”
Giang Vũ Phi vừa hớp một ngụm rượu, vẫn chưa kịp thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, điện thoại để bên cạnh đã reo lên.
Màn hình hiện lên ba chữ "Nguyễn Thiên Lăng"
Cô khựng lại vài giây, trong lòng nghĩ sao anh ta lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Giang Vũ Phi nhận cuộc gọi, Nguyễn Thiên Lăng nói một hơi đầy vẻ ngang ngược: “Cho cô thời gian một phút, lập tức ra đây! Nếu không tôi đích thân vào đó mời cô!”
Nói xong, anh cúp máy điện thoại.
Giang Vũ Phi sững sờ, anh ta nói vậy có ý gì? Anh ta đang ở bên ngoài sao?
Anh ta sao lại biết cô đang ở đây?
“Cô có sao không?” - Tiêu Lang thấy sắc mặt cô không được bình thường, hỏi một cách đầy quan tâm.
Giang Vũ Phi thật sự áy náy nói: “Xin lỗi! Tôi có chút chuyện gấp, phải đi ngay tức khắc. Thật sự rất xin lỗi! Vốn dĩ muốn mời anh ăn cơm, không ngờ lại như vậy…”
Tiêu Lang cười khách sáo: “Không có gì! Cô có việc thì cứ đi trước. Tôi ngồi đây một lát, cô không cần để ý đến tôi.”
Giang Vũ Phi vội cười đầy vẻ xin lỗi, nói là lần sau nếu có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm, sau đó cô thanh toán tiền rồi mới ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài Nguyễn Thiên Lăng đứng dựa vào mũi xe, thấy cô đi ra, lạnh lùng nói: “Ba phút bốn mươi giây, cô muộn mất hai phút bốn mươi giây!”
Giang Vũ Phi cảm thấy cạn lời, cô lạnh nhạt nói: “Tôi còn phải thanh toán nữa!”
Người đàn ông nhếch môi, nói một cách mỉa mai: “Cái tên ăn cơm với cô thật không đáng mặt đàn ông, còn phải để cô thanh toán sao?”
Giang Vũ Phi nổi đóa:
“Anh đừng có xúc phạm người khác bừa bãi! Hôm nay là tôi mời người ta ăn cơm, đương nhiên là tôi phải thanh toán!”
Nguyễn Thiên Lăng nheo nheo đôi mắt, nụ cười càng thêm sắc lạnh: “Cô mời anh ta ăn cơm?”
Giang Vũ Phi không hiểu anh ta như thế nào nữa, cảm giác âm dương kì quái, cô chau mày hỏi anh: “Anh kêu tôi ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Anh muốn làm gì?” - Giang Vũ Phi thủ thế nhìn chằm chằm vào anh.
Người đàn ông nhếch môi hằn học: “Kêu cô lên xe của tôi mà cũng cần lý do nữa sao?”
Giang Vũ Phi nhíu mày một lúc rồi ngồi vào trong xe. Nguyễn Thiên Lăng đóng cửa xe, đi một vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào chỗ ngồi sau tay lái.
Anh nổ máy xe, không thèm nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ tôi dự định sẽ lái xe mười phút sau về đến nhà. Lúc nãy đợi cô tốn hết hai phút bốn mươi giây, nói chuyện với cô lại tốn hết nửa phút. Bây giờ so với khoảng cách thời gian đã thiết lập của tôi, chỉ còn lại sáu phút năm mươi giây.”
Giang Vũ Phi có một linh cảm không tốt.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô một cái, nhẹ nhàng cười bảo: “Baby, thắt chặt dây an toàn chưa, thời gian về nhà của chúng ta chỉ còn lại sáu phút năm mươi giây mà thôi!”
“Anh…” - Giang Vũ Phi sợ hãi mở to mắt, vừa mở miệng, chiếc xe đã lao vút ra ngoài như một mũi tên được bắn ra!
Theo quán tính, đầu của cô đập mạnh vào nệm ghế sau lưng, choáng váng!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh điên rồi!” - Giang Vũ Phi vội kéo dây an toàn thắt chặt, vì chiếc xe lao đi quá nhanh, cô phải cài mấy lần mới cài xong.