Giang Vũ Phi nhấc đôi chân, không tự chủ đi về phía anh...
Đi đến bên cạnh anh, anh nắm lấy cổ tay cô, một tay kéo người cô xuống.
Người anh dựa vào đầu giường, dùng cánh tay phải không bị thương nắm chặt eo cô, đôi mắt đen vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.
"Sao lại tới đây?" Anh hỏi cô.
Giang Vũ Phi nói khẽ: "Tới thăm anh một chút..."
"Xem anh đã chết hay chưa phải không?" Anh lạnh lùng hỏi.
Cuối cùng Giang Vũ Phi cũng phát hiện anh không ổn.
Hình như thái độ của anh với cô lạnh lùng hơn rất nhiều, dường như còn hơi có địch ý với cô...
"Nguyễn Thiên Lăng, có phải anh hiểu lầm cái gì hay không? Em không hợp tác với bọn họ để đối phó anh..."
"Đương nhiên anh biết em không có! Nếu em dám làm như vậy, vừa rồi anh nhất định bóp chết em!" Giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng vẫn lạnh lùng như vậy.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày: "Vậy sao anh nhìn thấy em, lại giống như nhìn thấy kẻ thù vậy?"
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Lang đang đứng ở cửa ra vào, cười lạnh nói: "Nói cho anh biết, quan hệ giữa em với hắn ta là như thế nào?"
Vẻ mặt Giang Vũ Phi hơi cứng ngắc: "Anh cũng biết rồi?"
"Anh không biết! Nhưng mà hắn ta nói với anh, hai người mới là người một nhà! Em với hắn ta có quan hệ gì?"
Nguyễn Thiên Lăng thu lại ánh mắt, sắc bén nhìn cô.
Giang Vũ Phi mím môi nói: "Chuyện này rất phức tạp, trong thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được."
"Vẫn cứ nói đi, nói cho đến khi nào rõ ràng mới thôi!"
Giang Vũ Phi quay đầu nhìn về phía Tiêu Lang: "Tôi có thể ở riêng với anh ấy một lúc được không?"