Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 99: Cô sẽ không so sánh với nhan duyệt



“Sau khi ba mẹ Nhan Duyệt trở về, cũng nói rằng con bé đã chết, thi thể được hỏa táng và chôn cất ở nước ngoài. Lúc ấy Thiên Lăng vì chuyện con bé chết mà còn…”

“Khụ khụ…” - Ông Nguyễn cố ý ho khan vài tiếng, ngắt lời bà ta định nói.

Bà Nguyễn hiểu ý liếc mắt nhìn Giang Vũ Phi, trong lòng hiện rõ vẻ khinh thường.

Nếu như năm đó Nhan Duyệt không “chết” thì con dâu của bà ta chính là cô ta. So với Giang Vũ Phi, Nhan Duyệt tốt hơn rất nhiều, đúng là một trời một vực!

“Nói vào điểm mấu chốt đi, vì sao con bé đã chết rồi còn sống lại được?” - Ông Nguyễn hỏi vợ mình.

Bà Nguyễn thổn thức nói: “Chuyện này có nỗi khổ tâm riêng. Con bé không muốn để người yêu nhìn thấy nó chết, cho nên mới cầu xin ba mẹ nó nói dối như vậy. Thật ra, con bé vốn đã cận kề cái chết nhưng may mắn nó phúc lớn mạng lớn gặp được một vị danh y... Danh y nói có khả năng chữa khỏi bệnh cho con bé. Nó đành đánh liều một phen đến đó điều trị nhưng vẫn không nói cho mọi nguời biết chuyện này, vì con bé sợ danh y có thể không chữa khỏi bệnh của mình. Một lần trị liệu này của con bé kéo dài liền mấy năm, ông trời có mắt nên bệnh của nó được chữa khỏi. Đó chính là lý do mà con bé chết đi rồi lại sống lại!”

Nguyễn An Quốc mỉm cười gật gật đầu: “Con bé không chết là tốt rồi, đây cũng là số mệnh của nó!”

Bà Nguyễn tươi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, con bé Duyệt Duyệt này đúng là có phúc khí. Năm đó con đã từng nói, ai cưới được con bé là có phúc lớn... Bệnh teo cơ của con bé là bệnh nan y vậy mà có thể chữa khỏi, có thể thấy được mệnh con bé đó không phải tầm thường!”

Khi nói ra những lời này, ánh mắt của bà Nguyễn lườm lườm Giang Vũ Phi một cách kín đáo.

Giang Vũ Phi hiểu rõ ý tứ của mẹ chồng cô, bà Nguyễn chỉ là đang tiếc người vợ mà Nguyễn Thiên Lăng cưới về không phải là Nhan Duyệt.

Đúng, người con gái như Nhan Duyệt chính là ánh hào quang hết sức nổi bật. Nếu ví cô ta là sao Bắc Cực trên trời, vậy Giang Vũ Phi chính là con đom đóm ở dưới đất.

Sao Bắc Cực và đom đóm khác nhau, chắc chắn mọi người đều hiểu rất rõ.

Nếu cần lựa chọn, tất nhiên mọi người sẽ chọn sao Bắc Cực chứ không phải là một con đom đóm hèn mọn.

Nhưng cô sẽ không so sánh với Nhan Duyệt. Bởi vì cô là cô, người khác là người khác!

Mặc kệ Nhan Duyệt ưu tú cỡ nào nhưng cô cũng không vì thế mà tự ti hay mặc cảm.

Nguyễn An Quốc cũng dễ dàng nhìn thấu tâm tư của cháu dâu, ông thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Thôi không nói chuyện này nữa, ăn cơm nào, đồ ăn đều nguội hết cả rồi.”

---

Buổi tối Giang Vũ Phi đang lên mạng trong phòng ngủ.

Trước đây cô có nộp lý lịch xin việc, đã có ba công ty trả lời cô, đề nghị cô đi phỏng vấn.

Cô cảm thấy rất vui nhưng cũng cảm thấy rất hồi hộp.

Khi cô chưa tốt nghiệp đại học thì đã được gả cho Nguyễn Thiên Lăng. Sau khi tốt nghiệp thì ở nhà, chưa từng đi làm bao giờ.

Kinh nghiệm làm việc hay gì gì đó, cô đều không có... Sợ không biết có thể làm tốt công việc hay không!

Nhưng vẫn còn may là thời gian cô tốt nghiệp không quá lâu, vẫn có thể tự nhận là sinh viên mới tốt nghiệp. Đơn vị tuyển dụng biết năng lực của cô thì dù tuyển dụng cô cũng không để cô làm công việc quá khó.

Khi Giang Vũ Phi đang lên mạng tìm kiếm tư liệu chuẩn bị phỏng vấn thì đột nhiên Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa bước vào.

Cô liếc nhìn anh, sau đó tắt máy tính, cầm đồ ngủ đứng dậy đi tắm rửa.

Cô định giải thích với anh rằng chuyện của Nhan Duyệt không phải là ông nội nói cho cô biết. Nhưng cô cũng không biết nên giải thích thế nào nên đành thôi, không cần tự làm khó chính mình.

Đóng cửa phòng tắm lại, Giang Vũ Phi đứng trước bồn rửa tay nhìn lại chính mình trong gương, trong đầu có chút trống rỗng.

Cô ngẩn người một lúc mới bôi kem đánh răng vào bàn chải đánh răng, lấy nước vào cốc và bắt đầu súc miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.