Thê Khống

Chương 132: Cố chấp



Editor: minhngocvt20

Phương Tông Khác mang theo Sở Nguyệt ẩn thân ở một điền trang, hắn lấy một khối ngọc bội thô chưa mài dũa đeo bên hông bán đi lấy tiền mặt làm ăn sinh sống. Sở Nguyệt không biết làm việc nhà nông, việc nhà người ta, Phương Tông Khác ở Phương gia cũng không phải sống an nhàn sung sướng?

Hai người vì ăn một miếng cơm, mặt mày dính toàn tro bụi, thậm chí cháy y phục, phỏng tay. Cuối cùng thức ăn làm được cũng thường xuyên cháy đen như mực, khó có thể nuốt trôi.

Cho dù là như vậy, hai người cũng ăn được rất vui vẻ.

Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thế gian này cũng chỉ còn lại ngọt ngào, làm sao còn để ý đến thức ăn rốt cuộc là cái gì cơ chứ.

Cứ như vậy gập ghềnh qua một tháng, Sở Hành Trắc cuối cùng cũng tìm được đến đây.

Hắn nhìn hai người thở hổn hển chui ra từ phòng bếp, nhịn lại nhịn, tát vào mặt Sở Nguyệt một cái. Sở Nguyệt trực tiếp ngã xuống đất, làm lật cái bàn gỗ.

“Ngài đừng đánh nàng! Đều là lỗi của ta! Là ta rắp tâm bất lương lừa gạt nàng! Ngài hãy đánh chết ta, đừng đánh nàng!” Trong lòng Phương Tông Khác hiểu rõ dù gì Sở Nguyệt cũng là nữ nhi của Sở Hành Trắc, hổ dữ không ăn thịt con. Kết quả xấu nhất của hai người bọn họ bất quá là hắn chết, nàng bị mang về.

Sở Hành Trắc lúc này mới nhìn đến Phương Tông Khác, hắn quan sát Phương Tông Khác từ trên xuống dưới hai lần, chợt cười nói: “Còn tưởng là thần thánh phương nào dám lừa gạt nữ nhi của Bổn vương, thì ra chỉ là một tên tiểu tử thô kệch!”

Hắn chợt thu lại nụ cười, “Hiện tại biết sai lầm chưa? Chẳng lẽ ngươi không để ý chút nào đến cha mẹ trong nhà sao?”

Sắc mặt Phương Tông Khác thoáng chút trắng bệch, hắn cứng ngắc quỳ xuống, cúi thấp đầu.

Sở Hành Trắc đi đến trước mặt Phương Tông Khác, từ trên cao nhìn xuống, “Nói ngươi bụng dạ khó lường còn ngu xuẩn? Ngươi biết rõ Nguyệt nhi của Bổn vương đi theo ngươi chỉ có thể chịu khổ, ngươi biết rõ hai người các ngươi không được chết tử tế! Ngươi mang nàng đi, vừa hại nàng, cũng là hại chính ngươi, càng liên lụy thêm người vô tội.”

“Phụ vương, là con muốn đi cùng hắn……” Sở Nguyệt đỏ mắt nhìn Sở Hành Trắc, trong mắt mơ hồ là cầu khẩn.

Sở Hành Trắc nhìn Sở Nguyệt một cái, đè áp hết lửa giận xuống, hắn đứng ở trong sân không nói gì, ánh mắt quét qua phòng ốc thô sơ còn không bằng phòng chứa củi ở Vệ vương phủ.

Tô Khảm vội vàng mang ghế tới cho Sở Hành Trắc.

Sở Hành Trắc ngồi trên ghế, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Tông Khác, hỏa khí trong lòng từ từ tăng lên, một tên tiểu tử choai choai lại dám lừa gạt nữ nhi của hắn!

Hắn càng nghĩ càng giận, lại đứng dậy, đạp vào đầu vai của Phương Tông Khác một cước.

“Không muốn!” Sở Nguyệt bò dậy, ngăn cản trước người Phương Tông Khác.

“Tránh ra!”

Sở Nguyệt cố chấp lắc đầu.

Sở Hành Trắc lướt qua Sở Nguyệt, nhìn thật sâu Phương Tông Khác: “Để cho nữ nhân che chắn ở trước người ngươi mùi vị dễ chịu hơn sao?”

Hai tay Phương Tông Khác rủ xuống bên người lặng yên không tiếng động nắm chặt lại thành quyền.

“Có phải trong lòng ngươi hận Bổn Vương ỷ thế hiếp người không?” Sở Hành Trắc cười lạnh, “Nhưng Bổn vương có bản lãnh như vậy! Nếu ngươi là người có tiền đồ, leo lên vị trí cao hơn Bổn vương, đến lúc đó Bổn vương sẽ giao nữ nhi cho ngươi.”

Phương Tông Khác có chút mịt mờ ngẩng đầu nhìn hắn.

Quốc vương khai quốc của Đại Liêu ta bất quá xuất thân là thổ phỉ, so với ngươi như thế nào?

Phương Tông Khác không biết trả lời như thế nào, Sở Hành Trắc cũng không muốn hắn trả lời, nói tiếp: “Ngươi muốn cưới Nguyệt nhi sao? Được, đợi tới lúc ngươi xông ra trời đất một phen, cưới hỏi đàng hoàng mang nàng trở về, chứ không phải cứ như vậy để cho nàng cả đời phải mang tiếng không trinh, không đức, mang tiếng xấu bất hiếu!”

Sở Hành Trắc đứng dậy, không để ý đến Sở Nguyệt giãy dụa, bắt nàng lại, mang nàng ra bên ngoài. Hai hàng thị vệ xuôi tay đứng trong sân động tác chỉnh tề đi theo sau.

Phương Tông Khác quỳ thật lâu, chợt bò dậy đuổi theo.

“Vương gia!” Phương Tông Khác quỳ xuống trước mặt Sở Hành Trắc, “Phương Tông Khác nguyện ý thề trung thành với Vương gia!”

Sở Hành Trắc ngược lại sửng sốt một chút, “Ngươi ngược lại nghĩ đến thật tốt, có bao nhiêu người mơ ước được làm việc bên cạnh Bổn vương. Ngươi ư? Đã mười lăm chưa?”

“Sắp mười lăm……..Nhưng ta có quyết tâm! Trung thành không hề thay đổi!”

Sở Hành Trắc vừa định cự tuyệt, tay áo lại bị kéo, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy Sở Nguyệt khóc hồng đôi mắt.

“….Được.”

Bên cạnh Sở Hành Trắc không thiếu người, sẽ để cho Phương Tông Khác làm tiểu thị vệ trước, theo vào Vương phủ.

Thẩm Văn Nhàn nghe nói Sở Nguyệt trở lại, nàng vội vàng đi Vệ vương phủ thăm nàng. Là bạn thân nơi khuê phòng, nàng biết chuyện tình của Sở Nguyệt và Phương Tông Khác.

Nghe Sở Nguyệt kể toàn bộ chuyện hoàn hoàn chỉnh chỉnh, lúc này Thẩm Văn Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sắc trời dần tối, Thẩm Văn Nhàn mới cáo từ đi về, lúc ra khỏi phủ trùng hợp gặp được Sở Hành Trắc về nhà. Cho đến lúc nàng đã đi xa, ánh mắt của Sở Hành Trắc vẫn chưa dời đi.

“Đó là người nào vậy?”

“Hồi bẩm Vương gia, là nhị nữ nhi của Thẩm đại nhân.” Tô Khảm vội vàng nói.

Sở Hành Trắc gật đầu một cái, “Là một mỹ nhân.”

Mâu quang Tô Khảm lóe lóe.

Sở Hành Trắc thích rượu ngon người đẹp là chuyện cả thiên hạ đều biết. Vì vậy, ở ngày thứ hai Thẩm Văn Nhàn bị Diệp Tiêu cự tuyệt, trên đường về nhà bị Tô Khảm phái người cướp. Nàng khóc quá huyên náo lợi hại, Tô Khảm trực tiếp bỏ thuốc mê bất tỉnh.

Ngày đó Sở Hành Trắc cùng đồng liêu uống rượu, không say lại có hơi men. Thấy Thẩm Văn Nhàn nhã nhặn lịch sự nằm ở trên giường của hắn, xinh đẹp không thể tả, chỉ nghĩ là Thẩm gia biết được ý tứ của hắn nên đem người tới.

Những năm này, quan lại đưa mỹ nhân cho Sở Hành Trắc thật sự là quá nhiều, vô luận là sưu tầm mỹ nhân ở dân gian, còn là nữ nhi của mình.

Nhưng không nghĩ đến ngày thứ hai Thẩm Văn Nhàn tìm đến cái chết, làm cho Sở Hành Trắc nhức đầu, thậm chí còn tát Sở Hành Trắc một cái.

Lúc này Sở Hành Trắc mới nghe Tô Khảm bẩm báo sự việc, hắn nhướng mí mắt, nhìn Tô Khảm một cái.

Tô Khảm cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất liên tiếp nhận sai. Hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Văn Nhàn phản ứng lớn như vậy! Những năm này nữ nhân hầu hạ vương gia cũng không có một ai như vậy!

Sở Hành Trắc đang có một đống chuyện công, hắn mặc dù yêu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân trong phủ đông đảo, cũng không đến nỗi tốn tâm tư trên người một Thẩm Văn Nhàn. Hắn khoát khoát tay, tùy ý nói: “Đi hỏi ý của nàng, nguyện ý thì đi Thẩm gia hạ sính, không nguyện ý liền đem nàng trở về, lại đưa một phần đồ cưới.”

“Này…..” Tô Khảm muốn nói lại thôi.

Hắn nhắm mắt nói: “Vương gia, không thể đưa trở về được! Nhìn dáng vẻ muốn sống muốn chết của nàng, đưa trở về chính là kết thù với Cẩm Hi vương!”

Sở Hành Trắc dừng bút viết chữ, “Nàng và Cẩm Hi vương có quan hệ gì?”

“Trưởng tỷ nàng là Cẩm Hi vương phi……….” Tô Khảm nâng tay áo lên lau mồ hôi, hắn cảm giác mình lúc này giống như đã gây ra họa.

“Ba” một tiếng, Sở Hành Trắc bỏ bút trong tay xuống, đá một cước vào lồng ngực của Tô Khảm, mắng: “Cẩu vật được chuyện thì ít bại chuyện có thừa!”

“Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng!”

Cẩm Hi vương hàng năm ở đất phong, ngày giờ ở lại Hoàng thành cũng không nhiều. Hắn luôn luôn là phái trung lập, không tham dự vào hai phái tranh đấu của Vệ vương và Trưởng công chúa, nhưng trong tay của hắn cũng có binh mã. Nếu nổi lên bất hòa với hắn, khiến cho Cẩm Hi vương đứng về phe của Trưởng công chúa hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Sở Hành Trắc suy nghĩ một chút, nói: “Đem chuyện lừa gạt xuống, về phần nữ nhân kia, lặng lẽ mua một biệt viện, giấu người đi. Nhớ, nàng tạm thời vẫn không thể chết, ngày khác có lẽ còn có chỗ hữu dụng. Ngươi nếu còn làm không tốt……..”

“Dạ dạ dạ……..Thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực!”

Qua hai tháng, Thẩm Văn Nhàn mang thai. Lúc này nàng cả ngày tìm chết, cũng không muốn ăn cơm, hết sức yếu ớt. Sau khi biết mình có thai càng thêm huyên náo, mấy lần dùng đồ vật đụng bụng, luôn miệng nói sẽ không sinh đứa bé này. Tô Khảm để cho đại phu khám bệnh, nói thân thể nàng quá yếu, nếu đẻ non sẽ rất dễ dàng mất mạng. Tô Khảm không thể làm gì khác hơn là phái người ngay đêm trông chừng Thẩm Văn Nhàn.

Chuyện này vẫn để Sở Nguyệt biết được, nàng đi cầu xin Sở Hành Trắc thả người, Sở Hành Trắc lại không thể nói cho nàng biết quan hệ trong đó, chẳng qua là khiển trách nàng. Nàng khổ cầu Sở Hành Trắc, để cho nàng đi gặp Thẩm Văn Nhàn một lần, ít nhất có thể trấn an nàng một chút. Sở Hành Trắc không nhịn được phất phất tay, ngược lại đúng.

Ngay sau đó, Sở Hành Trắc bắt đầu phát động cung biến, trước tiên hắn đem cả gia quyến của Vệ vương phủ mang đi, mai danh ẩn tích ở Khương Bình.

Mục đích của Sở Hành Trắc là giết chết Sở Hoài Xuyên, thế nhưng Lục Vô Nghiên là một người ngoài ý muốn.

Bộ dáng của Lục Vô Nghiên có mấy phần tương tự với Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên lại cố ý gạt Sở Hành Trắc, lúc ấy Sở Hành Trắc bị bao vậy tứ phía, trong lòng hốt hoảng, nghĩ ra kế, liền bắt Lục Vô Nghiên giả mạo Sở Hoài Xuyên đi.

Đợi đến lúc đã trốn ra ngoài hoàng cung.

Nhìn Lục Vô Nghiên hết sức tỉnh táo, sắc mặt Sở Hành Trắc chìm xuống.

Tô Khảm dè dặt nói: “Vương gia, theo thuộc hạ thấy, Lục Vô Nghiên cũng như nhau, không bằng bắt hắn uy hiếp trưởng công chúa…..”

Sở Hành Trắc cười lạnh: “Ngươi nghĩ rằng Sở Ánh Tư sẽ dùng hoàng quyền đổi lấy con trai của bà ta sao?”

Toàn bộ thân tín im lặng không lên tiếng, không biết nên làm cái gì bây giờ, dù sao kết quả cung biến hôm nay Vệ vương thua. Những người này khó tránh khỏi có ít nhiều ý định khác.

Sở Hành Trắc suy nghĩ thật lâu, bình tĩnh nói: “Sở Ánh Tư không dùng hoàng quyền đổi lấy con trai bà ta, nhưng chưa chắc sẽ không dùng thứ khác. Chẳng qua là như thế nào để đạt được lợi ích lớn hơn nữa…..”

Sở Hành Trắc cười, “Đi, chúng ta đi Kinh Quốc. Đâm lao phải theo lao, đem Lục Vô Nghiên thay thế Sở Hoài Xuyên đưa cho Kinh đế!”

Sở Nguyệt vẫn luôn cho là mình đã liên lụy đến Thẩm Văn Nhàn, suy cho cùng nàng ấy đến phủ thăm mình, trong lòng áy náy, lại thêm Phụ vương nàng bỏ chạy đến Kinh quốc, trong lòng mọi người bàng hoàng, nàng trực tiếp ngã bệnh.

Đợi đến lúc bệnh nàng chuyển biến tốt, hài tử trong bụng Thẩm Văn Nhàn đã hơn bảy tháng.

Nàng được ám vệ hộ tống đến biệt viện thăm Thẩm Văn Nhàn, sau khi trở về, khóc thật lâu. Phương Tông Khác thừa lúc không cần người hầu liền sang đây thăm nàng, Sở Nguyệt đáng thương nhìn hắn: “Tông Khác, chúng ta cứu Văn Nhàn tỷ tỷ đi….”

“Biệt viện đã bị phụ vương nàng sai người trông coi, không cứu được.”

Nàng cúi thấp đầu, khó chịu nói: “Văn Nhàn tỷ tỷ rất hận hài tử trong bụng, luôn miệng nói sẽ không hạ sinh đứa bé này, muốn nó chết….”

Phương Tông Khác trấn an nàng: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, hay là chờ tới lúc hạ sinh hài tử…..”

“Không phải vậy!” Sở Nguyệt lắc đầu liên tục, “Huynh chưa từng thấy qua Văn Nhàn tỷ tỷ, tuy nói nàng điềm đạm, nhưng lại là người cá tính cương liệt, huống chi trong lòng nàng đã có đối tượng, làm sao có thể thích đứa bé kia đây…….Cũng bởi vì muội….”

Vừa nói, nước mắt liền chảy xuống.

“Chuyện này không liên quan đến nàng, nàng không cần phải tự trách.” Phương Tông Khác nhìn nàng rơi lệ, trong lòng nổi lên đau xót.

“Muội hiểu tâm trạng của Văn Nhàn tỷ tỷ, lần sau đi thăm nàng muội sẽ len lén mang thuốc phá thai tới….Nhưng là….Đứa bé kia là vô tội!” Ánh mắt Sở Nguyệt từ từ sáng lên, “Muội biết, Văn Nhàn tỷ tỷ sẽ không thích đứa bé kia, hiên nay phụ vương không rõ tung tích, càng không thể nào trông nom đứa bé kia…..Muội sẽ chiếu cố nó!”

“Chờ đứa bé kia ra đời, ôm đến chỗ của muội nuôi, muội sẽ nuôi lớn nó!”

Phương Tông Khác cười vuốt vuốt đầu của nàng, “Thật ngốc, nàng mới bây lớn, làm sao nuôi đứa bé được.”

“Muội có thể!” Sở Nguyệt cố chấp gật đầu.

“Được được được, tất cả đều nghe theo nàng……”

Nàng cười lên ngọt ngào, “Nhất định là muội muội, tiểu cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ!”

“Không thể nào! Đẹp nhất thiên hạ chỉ có thể là nàng….”

Sau khi Phương Tông Khác rời đi, Sở Nguyệt nhìn hồng mai ngoài cửa sổ suy nghĩ thật lâu, chợt nhớ tới tỷ tỷ của Thẩm Văn Nhàn là Cẩm Hi vương phi, có lẽ….có thể cứu Thẩm Văn Nhàn ra ngoài!

Nàng để cho nha hoàn thân tín đi tìm Cẩm Hi vương phi, nói cho nàng biết chuyện của Thẩm Văn Nhàn.

Mặc dù Cẩm Hi vương phi thân ở địa vị cao, lúc đầu nàng cho thủ hạ đi tìm tung tích của Thẩm Văn Nhàn nhưng cũng không thu hoạch được gì, trong lòng nàng cũng nổi lên nghi ngờ, không nghĩ tới là Vệ vương.

Hôm nay Vệ vương trốn tới Kinh quốc, có lẽ là thời cơ tốt để cứu người. Nhưng Cẩm Hi vương ở đất phong, nàng dù sao cũng chỉ là một nữ nhân nội trạch, cho dù biết Thẩm Văn Nhàn ở đâu cũng không thể trực tiếp đi cứu người. Huống chi hiện nay Vệ vương là phản tặc, nếu lúc này giao thiệp với hắn có thể hay không khiến cho Trưởng công chúa lầm tưởng Cẩm Hi vương với Vệ vương âm thầm giao tình?

Cẩm Hi vương phi nghĩ đi nghĩ lại, quyết định một mặt sai người nhìn chằm chằm tung tích Vệ vương, mặt khác phái người theo dõi nha hoàn của Sở Nguyệt.

Nếu muốn biểu đạt thành ý với Trưởng công chúa, trước tiên phải làm chút gì đó, chẳng hạn như bắt được gia quyến của Vệ vương, bao gồm cả Sở Nguyệt.

Sở Hành Trắc nhất định phải liên lạc với mấy quan viên còn đang ở Hoàng thành mới trở lại Hoàng thành, hắn lặng lẽ trở lại Khương Bình, che giấu gia quyến ở bên trong điền trang.

Thuộc hạ bẩm báo với hắn chuyện Sở Nguyệt âm thầm liên lạc với Cẩm Hi vương phi, hắn liền nổi trận lôi đình, suy nghĩ đối sách ứng phó.

Trùng hợp lúc này người của biệt viện đến báo Thẩm Văn Nhàn sinh non, hắn suy nghĩ một chút, vội vàng cho thuộc hạ đi mời Cẩm Hi vương phi, nói Thẩm Văn Nhàn sắp sinh, mời nàng đến chiếu cố.

Thẩm Văn Nhàn khó sinh, đau đớn ba ngày cũng không sinh được, nhìn dáng vẻ thống khổ của Thẩm Văn Nhàn, Cẩm Hi vương phi càng phát ra thù hận. Huống chi, nếu để Vệ vương chết, thủ vệ nơi này nhất định đại loạn, mới có thể mang muội muội của nàng đi.

Sở Nguyệt mặc quần áo vải thô nhà nông, nằm trên nóc nhà, nhìn sao đầy trời đến ngẩn người. Phương Tông Khác nằm bên cạnh nàng.

“Tông Khác, ngày hôm trước sau khi nhị ca rời đi cũng không có trở lại nữa.”

Phương Tông Khác đáp một tiếng.

“Là thư đồng của hắn đi mật báo, vì một trăm lượng bạc. Thư đồng kia từ nhỏ đã ở bên cạnh hắn……”

Phương Tông Khác yên lặng không một tiếng động cầm tay nàng.

“Tông Khác, không chỉ có thư đồng của nhị ca, còn nhiều người trước đó đều luôn miệng nói sẽ trung thành với phụ vương đều đi hết………Đến nương tựa trưởng công chúa……..Bọ họ đều nói phụ vương phải thua……..Nếu như phụ vương thua, không phải chúng ta sẽ cùng chết chứ?”

Phương Tông Khác được theo bên cạnh Sở Hành Trắc làm việc, hắn biết rõ ràng tình huống nghiêm trọng hơn Sở Nguyệt, hắn không biết khuyên nàng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là càng dùng sức nắm chặt tay nàng.

Nàng nghiên đầu tựa vào đầu vai của Phương Tông Khác, “Muội không muốn chết, chết thì không thể ở cùng với huynh nữa…..”

“Sẽ không! Chúng ta cũng sẽ thật tốt, sống lâu trăm tuổi, bên nhau cả đời.”

Sở Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Tông Khác, huynh có phải hay không cũng sẽ phản bội phụ vương….”

Phương Tông Khác cười vuốt vuốt đầu của nàng, “Nàng quên là ta đã lập lời thề với phụ vương của nàng ư? Nếu nàng không tin, ta sẽ lập lại một lần nữa.”

“Bất luận cha của nàng là tội phạm quan trọng lẩn trốn, hay là tù nhân, hoặc là lưu dân lỗ mãng, Phương Tông Khác ta cũng sẽ không phản bội chúa!”

Sở Nguyệt cười, “Gạt người, huynh biết vĩnh viễn là bao lâu sao? Lời hứa của đàn ông các người luôn là không thể tin được, nếu lời hứa có thể tin, phụ vương cũng sẽ không lần lượt nạp thêm trắc phi, mang vào một lại một phu nhân, mẫu phi cũng sẽ không chết………..”

“Nguyệt, ta sẽ dùng cả cuộc này để nói cho nàng biết thế nào là vĩnh viễn.”

Sở Nguyệt ngước mắt, kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu, mới ảm đạm nói: “Muội muốn khuyên huynh rời đi….”

“Ta biết.” Phương Tông Khác tiến lại gần, hôn mắt nàng một cái, “Quên là mắt của nàng nói lên tất cả, cái gì cũng không lừa được ta. Nàng cũng hiểu ta không thể nào rời đi được.”

Sở Nguyệt dựa vào trong ngực hắn nhìn trời đầy sao.

Bọn họ cũng không nói gì thêm, giống như trở lại thật lâu ngày trước ở trong Vệ vương phủ, không cần lời nói, chỉ cần đối phương ở bên cạnh mình đã đủ rồi.

Lúc mặt trờ ló dạng ở phía chân trời, Phương Tông Khác mới rời đi, thời điểm ban ngày hắn phải đến bên cạnh Vệ vương làm việc.

“Tông Khác!”

Phương Tông Khác quay đầu lại, nhìn Sở Nguyệt đứng ở dưới tàng cây mai.

Sở Nguyệt chạy chậm đuổi theo tới đây, sửa lại cổ áo một chút cho hắn, nàng nhìn ngắm, “Được rồi!”

Phương Tông Khác cười vuốt vuốt đầu của nàng, xoay người rời đi.

Nếu thời gian đảo ngược, Phương Tông Khác nhất định sẽ không xoay người rời đi như vậy, hắn nhất định sẽ nắm tay Sở Nguyệt, ở bên nhau đi tới chân trời góc biển.

Lúc Phương Tông Khác nhận được tin tức cả người cũng cứng lại, hắn bất chấp người khác khuyên can, nổi điên chạy thẳng một mạch về điền trang Khương Bình.

Còn chưa đến gần, xa xa đã nhìn thấy ba tầng trong ba tầng ngoài quan binh.

Ban đầu vì để dễ dàng ẩn núp, ở chỗ điền trang này đào một mật đạo, hắn từ mật đạo đi vào, ẩn thân trong đống cỏ khô phía sau nhà nông, nhìn chằng chịt quan binh bao vây gia quyến của Vệ vương.

Sở Nguyệt cũng ở bên trong đó.

Hắn tận mắt nhìn những người đó xé khăn che mặt của nàng xuống, xô đẩy nàng, lớn tiếng cười nhạo xấu xí.

Sở Nguyệt bị đẩy ngã trên mặt đất, nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc chống lại ánh mắt thống khổ của Phương Tông Khác.

“Người nào ở bên kia?” Hai tên thị vệ nhìn về phía Phương Tông Khác ẩn núp.

Trong đôi mắt sáng của Sở Nguyệt chợt hiện lên hoảng sợ, nàng bò dậy chạy về hướng ngược lại, thật giống như đang chạy trốn.

“Bắt nàng trở lại!”

Bọn họ bắt Sở Nguyệt trở lại, đánh vào mặt của nàng, xé y phục của nàng, lớn tiếng cười nhạo “Cái gì chó má quận chúa chẳng qua là một cái xấu xí. Ha ha ha ha!”

Nàng khó khăn xoay người, nhìn về phía Phương Tông Khác, cố chấp lắc đầu.

Cho dù nước mắt rơi đầy mặt, hay là nàng đang cười, ấm áp như ngày xuân, sáng như ánh trăng.

Phương Tông Khác quỳ xuống, chậm rãi cúi đầu xuống mặt đất, để cho nước mắt lẫn trong bùn đất, cho đến một trận tiếng thét chói tai, hắn hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Nguyệt ngã trong vũng máu, máu tươi từ trên trán nàng ồ ạt trào ra, đâm bị thương mắt của Phương Tông Khác.

Nàng trợn to hai mắt, gắt gao nhìn Phương Tông Khác, dùng hết sức lúc cuối cùng, không tiếng động nói: “Hãy tiếp tục sống thật tốt….”

Phương Tông Khác khó khăn lắc đầu, những năm này, lần đầu tiên làm trái ý nguyện của nàng.

Sở Nguyệt liền như vậy nhìn hắn, vẫn nhìn hắn.

Phương Tông Khác thật thống khổ gật đầu, lúc này Sở Nguyệt mới chậm rãi nhắm mắt. Từ lúc nàng bảy tuổi biết hắn, lúc đi bất quá chỉ mới hai cái bảy năm, như thể tính ra, hẳn là nửa đời đều là hắn.
Cho đến khi binh lính giết sạch hết gia quyến của Vệ vương, Phương Tông Khác mới từ từ rời đi. Hắn khó khăn bước từng bước một về phía trước, hắn biết phía sau là lửa lớn ngập trời đốt hết mọi thứ.

Hắn không dám quay đầu lại.

Hắn đi từ ban ngày cho đến đêm, chợt vấp phải một tảng đá té ngã. Hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, giống như một người chết. Hồi lâu sau, hắn mới từ từ cuộn mình đứng lên.

Co rúc người, còng lưng, gào khóc.

Phương Tông Khác khập khễnh trở lại chỗ ẩn nấp của Vệ vương, Vệ vương dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị đi xa, trốn nơi khác. Sắc mặt của Sở Hành Trắc hết sức khó coi, từ trước tới giờ tàn nhẫn vô tình cũng rơi lệ, trong đôi mắt còn có một nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm.

Xe ngựa lặng lẽ lén lút đi trong bóng đêm, chợt có một chiếc xe ngựa cản ở trước mặt.

Là một phụ nhân được Cẩm Hi vương phi phái tới.

Phụ nhân xuống xe ngựa, trong ngực ôm một đứa bé. Trong lòng Cẩm Hi vương phi cũng rất phức tạp. Tình huống của Thẩm Văn Nhàn thật không tốt, bà cũng chỉ có thể lừa gạt nàng nói là đứa bé đã bị chính nàng bóp chết, nàng mới an tĩnh trở lại.

Về phần đứa bé này, Cẩm Hi vương phi cũng không muốn nhìn thấy, huống chi đứa bé này dù sao cũng là nữ nhi của Vệ vương, hơn nữa bà cũng tuyệt đối không thể dính chút quan hệ nào với Vệ vương.

Cho nên bà giao đứa bé này cho Sở Hành Trắc, nếu ngay cả cha mẹ của đứa bé này cũng không muốn nó, sự sống chết của đứa bé này cũng không liên quan đến bà!

Biết mục đích của Cẩm Hi vương phi, Sở Hành Trắc ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Ha ha ha ha ha ha, nữ nhi? Chờ nó trưởng thành cũng sẽ bị Bổn vương hại chết, không bằng hiện tại liền bóp chết! Tô Khảm! Đem đứa bé này đi ném tới bãi tha ma!”

“Dạ….” Tô Khảm ôm đứa bé từ trong tay của phụ nhân kia, chạy chậm lên đỉnh núi cách đó không xa.

Sở Hành Trắc nhìn về phía Phương Tông Khác giống như cái xác không hồn , nói: “Tông Khác, lần đi này hung hiểm, ngươi tuổi còn nhỏ, cũng đừng đi theo.”

Không đợi Phương Tông Khác nói chuyện, Sở Hành Trắc khoát khoát tay, mang thủ hạ rời đi.

Phương Tông Khác đứng yên tại chỗ thật lâu, giống như thiên hạ to lớn, hắn không có chỗ nào để đi vậy.

“Chờ đứa bé kia sinh ra, ôm đến chỗ này của muội, muội nuôi lớn nó!”

Nàng cười ngọt ngào, “Nhất định là muội muội, tiểu cô nương đẹp nhất thiên hạ!”

Phương Tông Khác cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía xa nơi đỉnh núi. Hắn chợt chạy đến bãi tha ma trên đỉnh núi, nơi đó khắp nơi tản ra mùi hôi thối, chó săn kiếm ăn đi về hướng một cái tã lót.

Đứa bé trong tã lót khóc yếu ớt, sắc mặt vì lạnh cóng mà tím lại.

Phương Tông Khác xông tới, đuổi chó sắn đi, bế đứa bé gái lên.

“Nhìn đi, tỷ tỷ ngươi không có ở đây, quả thật không ai muốn ngươi. Nhưng không sao, ngươi là muội muội của nàng, chính là muội muội của ta, sau này ta sẽ chăm sóc ngươi.”

Phương Tông Khác ôm bé gái từng bước một hướng về phía Phương gia, cho đến khi mặt trời lặn, hắn dừng lại trước một bụi hồng mai, dường như lại nhìn thấy Sở Nguyệt cười yếu ớt.

“Trong nhà con gái đứng hàng chữ ‘Cẩn’, sau này ngươi liền kêu là Cẩn Chi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.