Thê Khống

Chương 139: Trang điểm



Editor: minhngocvt20

Nàng không nhịn được bật thốt lên: “Thật đẹp.”

“Ta nhưng cẩn thận nghiên cứu qua búi tóc đấy.” Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, cầm lấy cây trâm thược dược bằng bạch ngọc trong tay Phương Cẩn Chi, sau cùng xuyên vào giữa búi tóc  của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cúi đầu, trên gương mặt không khỏi hiện lên một chút ửng đỏ nhàn nhạt.

Nàng nói không phải là búi tóc, mà là Lục Vô Nghiên…….

Lục Vô Nghiên lại phân phó Nhập Trà đưa nước nóng vào, tự mình lau mặt cho Phương Cẩn Chi. Hắn vắt khăn, cau mày hỏi: “Có phải hay không thứ tự sai lầm rồi? Hẳn là nên rửa mặt rồi mới búi tóc không?”

Phương Cẩn Chi cười lắc đầu: “Trình tự chàng làm rất đúng thư tự.”

Câu trả lời của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên vẫn tương đối hài lòng. Hắn lại lôi kéo Phương Cẩn Chi đến trước bàn trang điểm, tự mình trang điểm cho nàng.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận lựa chọn phấn bột nước của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi cảm thấy ngạc nhiên. Không phải là hắn ghét nhất hương vị của phấn bột nước sao?

Khí sắc của Phương Cẩn Chi tốt, da càng thêm giống như ngọc phấn vô cùng mịn màng, cho nên bình thường hầu như là sẽ không bôi phấn bột nước. Dĩ nhiên, một mặt là Phương Cẩn Chi hoàn toàn không cần, còn mặt khác cũng có một phần nhỏ nguyên nhân là nàng biết Lục Vô Nghiên chán ghét mùi vị này.

“Chớ né.” Lục Vô Nghiên vừa không hài lòng liếc mắt nhìn phấn trên tay, vừa cẩn thận bôi loạn cho Phương Cẩn Chi, lại vẽ mi cho nàng, thoa son môi đỏ nhạt.

Phương Cẩn Chi thừa dịp Lục Vô Nghiên đi rửa tay mất chút thời gian, vội vàng nhìn vào gương đồng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nàng còn tưởng rẳng Lục Vô Nghiên sẽ vẽ lung tung lên mặt nàng, lại không nghĩ rằng thành quả coi như vừa lòng.

Trước đó lão thái thái có tới hỏi qua Phương Cẩn Chi có muốn hay không tổ chức yến tiệc sinh nhật, mặc dù bởi vì nguyên nhân nàng đã xuất giá cũng không thể cử hành lễ cập kê được, nhưng dù sao cũng là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng. Bất quá Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên lấy cớ không thích nào nhiệt cứ như vậy mà từ chối.

Lục Vô Nghiên không thích náo nhiệt, nàng giống vậy cũng không thích. Mặc khác, nàng tính toán đi Nhập Lâu tìm hai muội muội cùng nhau trải qua ngày này.

Nhưng mà nàng chỉ có thể đến Nhập Lâu vào lúc xế chiều, bởi vì nàng tuy là không cử hành yến tiệc sinh nhật, Ôn quốc công phủ tặng lễ cho nàng cũng không ít, nói thế nào nàng cũng phải ứng phó hơn nửa ngày.

Nhìn thấy cây trâm bạch ngọc ở giữa búi tóc của nàng mọi người đều cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ có điều cũng không ai hỏi ra lời. Phương Cẩn Chi nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, bất quá nàng cũng không tính giải thích.

Ngày hôm nay làm cho Phương Cẩn Chi ngoài ý muốn chính là Lục Giai Nhân cư nhiên trở về phủ, còn về một mình.

Yêu Yêu lặng lẽ nói: “Nô tỳ nghe tiểu nha hoàn ở tam phòng nói ánh mắt của Thất cô nương đều khóc sưng lên.”

Trước mắt Phương Cẩn Chi không khỏi hiện lên sắc mặt tái nhợt sau khi tự tử của Lục Giai Bồ, mâu quang nàng chợt lóe, một loại trực giác nói cho nàng biết sau khi Lục Giai Nhân gả cho Tần Tứ lang nhất định không được tốt.

Nàng chợt muốn đi xem một chút.

Phương Cẩn Chi dự đoán không sai, lúc nàng mang theo Diêm Bảo Nhi đi vào trong phòng của Tam nãi nãi, đã nhìn thấy Lục Giai Nhân nằm khóc ở trên đầu gối của Tam nãi nãi.

“Nghe nói Thất muội đã tới, cũng đã rất lâu không gặp, liền tới nhìn một chút.” Phương Cẩn Chi mang theo nụ cười trên mặt.

Hôm nay tam nãi nãi làm sao còn dám có nửa phần chậm trễ Phương Cẩn Chi, nàng vội vàng phân phó người làm mang ghế đến cho Phương Cẩn Chi.

Nàng lại đẩy Lục Giai Nhân đứng lên, hơi nhíu mi khẽ khiển trách nàng: “Nhìn con không có dáng vẻ quy cũ gì cả, còn không mau thu nước mắt lại vấn an Tam tẩu của con đi.”

Lục Giai Nhân gàn dở nhìn Phương Cẩn Chi một cái, nàng lấy khăn hung hăng lau hai hàng nước mắt, tức giận nói: “Biểu muội cư nhiên cũng đã tới.”

Phương Cẩn Chi cũng chỉ mỉm cười.

Tam nãi nãi nghe Lục Giai Nhân kêu Phương Cẩn Chi là biểu muội mà không phải Tam tẩu, cảm thấy nhức đầu. Nàng rất hiểu tính tình nữ nhi của mình, không thể không lo lắng nàng tiếp tục nói lời bất kính với Phương Cẩn Chi. Hôm nay Phương Cẩn Chi đã không còn là một biểu cô nương không có thân phận địa vị như trước kia nữa, tam nãi nãi lo lắng Lục Giai Nhân sẽ thua thiệt.

Nàng vội vàng phân phó đại nha hoàn bên cạnh: “Còn không mau đỡ cô nương vào phòng bên rửa mặt!”

“Tại sao đuổi con đi?” Lục Giai Nhân hết sức tức giận, “Nữ nhi trở lại thăm ngài, ngài thế nhưng bởi vì nàng ta tới, khiến cho con tránh mặt.”

Ngón tay của Lục Giai Nhân chỉa thẳng vào Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đã có thể đoán được cuộc sống của Lục Giai Nhân ở Tần gia trôi qua như thế nào, tính tình này của nàng đến chết cũng không thay đổi…….

Trước kia còn có thể nói tuổi nàng còn nhỏ, lại được mẫu thân nuông chiều. Nhưng hiện tại nàng đã mười sáu, càng thêm gả làm vợ người hơn một năm rưỡi rồi.

Thậm chí Phương Cẩn Chi cảm thấy Lục Gian Nhân có phần ngu xuẩn không thể tưởng tượng nổi.

Tam nãi nãi làm sao không hận rèn sắt không thành thép chứ? Người làm cả phòng đều hiểu là bà không hy vọng Lục Giai Nhân và Phương Cẩn Chi nảy lên xung đột, nhưng hết lần này tới lần khác nàng không nhìn ra!

Tam nãi nãi đè nén hỏa khí trên ngực, dằn xuống kích động nói: “Ý của mẫu thân là để cho con về phòng rửa mặt, trở ra cùng với Tam tẩu của con nói chuyện.”

Lục Giai Nhân nghi ngờ nhìn Tam nãi nãi một cái, lại nhìn Phương Cẩn Chi một cái, sau đó mới bất đắc dĩ đứng dậy đi phòng bên.

Chờ nàng đi, Tam nãi nãi mới bày ra khuôn mặt tươi cười nói với Phương Cẩn Chi: “Con chớ để ý, Giai Nhân tính tình này…….”

Chính bà cũng không còn mặt mũi nói tiếp.

Phương Cẩn Chi cười cười nói: “Đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, con tự nhiên biết tính tình của Giai Nhân, không ngại. Con tới đây một mặt là đã lâu rồi gặp gặp Thất muội, đến xem một chút, mặt khác cũng chính là cảm ơn lễ vật ngài đã tặng, thật sự là quá quý trọng.”

“Đây là lời gì cơ chứ, sinh nhật của con, còn là sinh nhật mười lăm tuổi, dĩ nhiên muốn đưa đồ vật gì đó tốt hơn một chút. Bộ đồ trang trí hồng mã não kia còn là đồ cưới lúc ta xuất giá mang đến đấy!”

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc: “Con ngược lại không biết ngài là…..”

“Cái gì!” Lục Giai Nhân từ phòng bên lao ra, “Mẫu thân tại sao ngài lại có thể đem bộ đồ trang trí hồng mã não kia cho Phương Cẩn Chi! Đây chính là món đồ cưới ngài thích nhất! Ban đầu con đòi ngài ngài cũng không cho!”

Lục Giai Nhân nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi, tự cho là đúng nói: “À, ta biết………Ngươi  là cố ý mang theo cây trâm hàng vỉa hè khóc than, thừa dịp qua cái sinh nhật rách đi chung quanh đòi tiền đấy à? Còn là…….Thật nghèo rồi ư? Nghèo tới mức dựa vào người tiếp tế hả?”

Phương Cẩn Chi đến đây nhìn xác thực nghi ngờ cười nhạo Lục Giai Nhân, nhưng là nàng nghe Lục Giai Nhân nói lời này, khiếp sợ không biết nói cái gì cho phải. Đã nhiều năm như vậy, cho dù nàng không có đoạt lại gia sản của Phương gia, cũng chưa bao giờ thiếu tiền tài, ở Ôn quốc công phủ vẫn là ra tay hào phóng, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nói nàng nghèo đến mức cần có người tiếp tế………

Nàng không khỏi đưa tay sờ sờ cây trâm thược dược bằng bạch ngọc trên búi tóc.

Tam nãi nãi hít một hơi thật sâu, lại hết sức chậm chạp thở ra một hơi, chỉ có như vậy bà mới đè xuống được lửa giận này ở trong lòng.

Rốt cuộc bà đã làm gì nên nghiệt! Thế nào lại có thể sinh ra một nữ nhi như vậy! Mặc dù bà tự cho là mình không thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng không tính là ngu xuẩn, phu quân của nàng, mấy người con trai đều ưu tú, đại nữ nhi của bà Lục Giai Bồ càng thêm……..

Vừa nghĩ đến Lục Giai Bồ, trong lòng tam nãi nãi lại càng thêm đau.

Lúc trước mắt bà như thế nào lại bị mù, vì đứa bé Lục Giai Nhân này mà làm tổn thương Lục Giai Bồ…..

Tam nãi nãi cúi đầu, cầm khăn lau nước mắt.

Thấy Tam nãi nãi khóc, Lục Giai Nhân ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua mẫu thân rơi lệ. Nàng có chút chột dạ nói: “Ngài khóc cái gì nha, con bị nhiều ủy khuất như vậy khóc coi như xong, ngài còn khóc……..”

Tam nãi nãi trực tiếp phất bộ ấm trà trên bàn nhỏ bên cạnh người, cả một ấm nước trà  thượng hạng rơi xuống vỡ tan tành.

Bà nhìn mảnh vụn đầy đất, lúc này mới kinh hãi thấy bản thân mình quá kích động! Bộ ấm trà này…..Là lúc trước Lục Giai Bồ ngàn chọn vạn chọn tặng cho bà………

Rất nhanh, tự trách trong lòng biến thành tức giận, ngực bà phập phồng, chỉ vào Lục Giai Nhân, nổi giận đùng đùng nói: “Lần này trở về nếu như chỉ vì giận dỗi, liền nhanh chóng trở về Tần gia đi!”

“Mẫu thân! Ngài luôn hiểu con nhất! Lúc này ngài không thể đuổi con trở về, phải làm chủ cho con! Nếu ngài không làm chủ, Tần Cẩm Phong sẽ nạp thiếp vào cửa!” Lục Giai Nhân gấp đến mức dậm chân.

Lần này nàng trở về vốn chính là muốn Lục gia làm chủ cho nàng!

“Không phải chỉ là cái thiếp cũng đáng giá cho ngươi nháo!” Tam nãi nãi tức giận đập bàn, “Nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp! Huống chi phòng thiếp này hắn nạp vào lại là quý thiếp, là cấp trên của hắn ban cho hắn, đây chính là liên quan đến quan lại, con đường làm quan! Đâu phải có thể để ngươi tùy tiện nổi nóng hồ nháo!

Lục Giai Nhân vừa khóc vừa nói: “Phụ thân nhiều thiếp như vậy, trong lòng ngài cũng không thoải mái, cũng hiểu loại tư vị này! Chẳng lẽ ngài không phải mong nữ nhi trôi qua tốt hơn sao!”

Tam nãi nãi giận đến cả người cũng phát run.

Phương Cẩn Chi mơ hồ đã nghe rõ, xem ra nàng đoán không lầm, Lục Giai Nhân người này….Căn bản không cần đối phó, cho dù có đưa cho nàng đồ tốt nhất khắp thiên hạ, cũng có thể bị nàng phá hủy tất cả.

Phương Cẩn Chi không muốn tiếp tục ở lại nữa, nàng đứng dậy, cười nói: “Xem ra là con tới không đúng lúc, cũng không  làm chậm trễ hai người nói chuyện nữa.”

“Hừ,” Lục Giai Nhân nhỏ giọng lầm bầm, “Giả bộ cái gì giả bộ…..”

Phương Cẩn Chi mỉm cười, coi như là không nghe thấy.

Tam nãi nãi lười phải cho nữ nhi của mình một bậc thang, bà nói lời khách sáo với Phương Cẩn Chi vài câu, tự mình tiễn nàng tới cửa.

Phương Cẩn Chi ra khỏi phòng, còn có thể nghe Lục Giai Nhân oán trách Tam nãi nãi: “Còn có nha đầu Tần Vũ Nam chết tiệt kia cả ngày khích bác ly gián! Tên Tần Cẩm Phong ngốc kia, mỗi lần cũng giúp muội muội của hắn! Hai huynh muội bọn họ tốt đến kỳ quái, ai biết có hay không có chút quan hệ bẩn thỉu….”

“Ba!”

Một cái tát vang dội cắt ngang lời nói của nàng.

Phương Cẩn Chi cũng đi xa, không nghe được lời còn sót lại. Nàng cũng không muốn nghe. Đứa bé Tần Vũ Nam kia năm nay cũng vẫn chưa tới mười tuổi, một đứa bé nhỏ như vậy, Lục Giai Nhân thật sự là cái gì cũng có thể nói được………

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, phát hiện tuyết đã rơi. Hạt tuyết nhỏ rơi xuống như mưa. Mùa đông năm nay không quá lạnh, tuyết cũng ít hơn năm trước rất nhiều.

Lúc nàng trở lại Thùy Sao viện, Lục Vô Nghiên vẫn đang chờ nàng. Phương Cẩn Chi vội vã trở về phòng đổi một bộ áo hoa hải đường phối với chiếc váy anh vũ xanh biếc, lại phủ thêm một cái áo choàng mềm mại màu tím nhạt, nhìn về phía gương đồng xoay một vòng, hết sức hài lòng, mới đi xuống lầu tìm Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên đưa lưng về phía Phương Cẩn Chi, Nhập Trà đứng trước mặt Lục Vô Nghiên, đang nhỏ giọng bẩm báo điều gì với hắn.

Phương Cẩn Chi từ từ đến gần, mới mơ hồ nghe được Nhập Trà nói mấy chữ như là “Khóc than”, “Tiếp tế”.

Nhập Trà thấy Phương Cẩn Chi đi xuống, liền ngừng nói, chỉ có điều lúc này nàng cũng vừa vặn bẩm báo xong với Lục Vô Nghiên. Khi Lục Vô Nghiên xoay người lại, Phương Cẩn Chi thấy trong mắt hắn đầy vẻ giận dữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.