Thê Khống

Chương 153: Tự ái



Editor: minhngocvt20

Trong lòng Khương Hàm Tử nảy lên kinh ngạc, kinh ngạc này rất nhanh bị vui mừng thay thế. Vừa mới một ngày, Khương Hàm Tử đã mơ hồ nhìn ra được mấy phần tính tình của Tần Cẩm Phong, nàng là thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy.

Sau khi nàng hơi kinh ngạc, hơi suy nghĩ tính tình của Tần Cẩm Phong một chút, liền ngoan ngoãn, cung kính dịu dàng nói: “Này không hợp với lễ…….”

Tần Cẩm Phong nhíu mày một cái.

Thấy vậy, Khương Hàm Tử cúi mặt, quả thật nàng đoán không sai, Tần Cẩm Phong là người coi trọng lễ giáo. Nàng liền cười nhợt nhạt, nhận lấy áo choàng màu lam nha hoàn đưa tới, hầu hạ Tần Cẩm Phong thay quần áo.

Gần như suốt đêm Lục Giai Nhân không hề ngủ, dưới mắt một mảng màu xanh. Trên người nàng vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, nàng không hề nằm xuống, hiển nhiên cũng không có thay quần áo.

A Hạ do dự một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tứ phu nhân, có muốn hay không nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt? Chút nữa Khương di nương sẽ tới đây.”

“Tắm cái gì mà tắm!Ta tắm hay không tắm không cần kẻ tiện nhân như ngươi nhiều chuyện! Ngại mệnh dài có phải hay không!” Lục Giai Nhân hung hăng trợn mắt nhìn A Hạ một cái.

A Hạ vội vàng cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.

“Hầu hạ ta rửa mặt đi.” Lục Giai Nhân chợt cười lạnh một tiếng.

Mặc dù nàng chưa thấy qua Khương Hàm Tử, nhưng lúc trước cũng phái người thăm dò một chút, biết nàng là một mỹ nhân, hôm nay là ngày thứ hai sau ngày cưới nàng phải đến kính trà, dĩ nhiên nàng không thể bị lép vế được!

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lục Giai Nhân sai A Xuân và A Hạ đem đến váy áo hoa lệ rực rỡ, lại chọn một bộ trang sức đeo tay lộng lẫy, đeo vào chỉnh tề.

Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, khí thế kiêu ngạo---- ------nếu như không để ý đến vẻ tàn bạo trên mặt và lời nói ghen tỵ.

Lục Giai Nhân muốn bày trận thế hù dọa Khương Hàm Tử, nhưng đợi đến khi Khương Hàm Tử bước vào, lúc nhìn thấy gương mặt của Khương Hàm Tử, bàn tay khoác lên tay vịn trên ghế thiếu chút nữa phá vỡ gỗ lê vàng.

Nhan sắc của Lục Giai Nhân vốn chỉ được coi là thanh tú, hôm nay ấm ức trong lòng tràn đầy, nhan sắc ấy càng thêm mấy phần xấu xí. So sánh với nhan sắc xinh đẹp, dáng người thướt tha của Khương Hàm Tử, nhan sắc của nàng thật là thua kém không ít.

Nhìn eo mảnh khảnh của Khương Hàm Tử lắc lư trong gió, trong đầu Lục Giai Nhân cứ hiện lên tình cảnh Tần Cẩm Phong và nàng ta thân mật, trong lòng nàng sinh ra ghen tỵ cực độ.

Lúc Khương Hàm Tử kính trà cho nàng, Lục Giai Nhân để cho nàng giơ chén trà quỳ một canh giờ.

Tay của Khương Hàm Tử đau nhức khó nhịn, tay giơ chén trà bắt đầu run lên, chén trà bằng sứ phát ra âm thanh run khẽ thật nhỏ.

Lục Giai Nhân giễu cợt cười lạnh, “Tiện tỳ, đêm qua thế nhưng phục vụ Tứ lang tốt lắm hả?”

Mặc dù Khương Hàm Tử là thứ nữ, nhưng cũng được nuôi dưỡng ở trong nhà của quan tam phẩm. Lúc chưa xuất giá, phụ thân thương yêu, mẹ cả nhân hậu, cùng tỷ muội cũng coi như hòa thuận, cho tới bây giờ nàng chưa từng bị sỉ nhục như vậy.

Đây là nàng không thể không thừa nhận sỉ nhục này, ai bảo nàng làm thiếp chứ.

Nàng cúi đầu, cắn môi, cố gắng chịu đựng không khóc.

“Hỏi ngươi thế nhưng ngươi lại không trả lời, đây là không để ta ở trong mắt!” Lục Giai Nhân nhấc chân, đá một cước vào ngực của Khương Hàm Tử.

Nước trà trong tay Khương Hàm Tử đổ ra, bắn tung tóe toàn thân nàng.

Thời tiết rất lạnh, nàng quỳ một canh giờ, trà trong tay đã sớm lạnh, trà lạnh hắt ở trên người, từ cổ áo vào trong quần áo, thật là lạnh.

Khương Hàm Tử quỳ lại lần nữa, cúi đầu nói: “Thiếp không dám……”

Cuối cùng mắt cũng đỏ lên.

“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao! Nên trả lời thì không trả lời, lúc không hỏi thì giống như con gà kêu la không ngừng! Người đâu! Vả miệng!”

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Tay đặt trên đầu gối của Khương Hàm Tử nhẹ nắm chặt váy.

Trong lòng A Xuân và A Hạ cũng có chút không đành lòng, không phải là hai nàng không trung thành với Lục Giai Nhân, ngày thường thật sự là hai nàng chịu đựng Lục Giai Nhân trách phạt, loại vả miệng trách phạt này đối với hai nàng mà nói cũng là chuyện thường như cơm bữa.

Nhưng Lục Giai Nhân ra lệnh, các nàng không thể không nghe. Hai nàng không thể làm gì khác hơn là đi đến trước mặt Khương Hàm Tử, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Khương Hàm Tử.

Khương Hàm Tử nhịn khóc, lấy tay chống đầu gối, tính toán tự mình đứng lên, cũng không thể để cho nha hoàn kéo dậy…….

Nàng nhìn thấy ở cửa sổ chợt lóe lên vạt áo màu tím. Trong mắt Khương Hàm Tử lóe lên một chút dị sắc, ánh mắt nàng đảo qua chén trà bể ở trước người.

Vì vậy, lúc nàng đứng dậy, cố ý lảo đảo một cái, hay tay chống xuống đất, mặc cho mảnh vụn cắt đứt lòng bàn tay của nàng.

Khương Hàm Tử cố ý kêu lên một tiếng, lại vội vàng hoảng hốt quỳ xuống lần nữa, sợ hãi nói: “Là thiếp lỗ mãng, không phải cố ý va chạm phu nhân! Phu nhân tha mạng!”

Lục Giai Nhân giận dữ, “Không phải chỉ là đứt tay thôi sao, có cái gì mà kêu! Lại không phải cắt đứt mặt của ngươi! Theo ta thấy, nên vẽ hoa lên mặt của ngươi đó!”

Lục Giai Nhân cầm mảnh vụn dưới đất lên ném vào mặt của Khương Hàm Tử.

Khương Hàm Tử sợ hãi lấy hai tay che mặt, lui về phía sau.

“Tránh cái gì mà tránh! Đồ tiện nhân!” Lục Giai Nhân ném mảnh sứ vỡ không trúng, tức giận từ ghế bành đứng dậy, vọt tới trước mặt Khương Hàm Tử, giơ tay lên định tát một cái.

Nhưng cổ tay của nàng bị Tần Cẩm Phong nắm.

“Đã nháo đủ chưa hả?” Giọng nói của Tần Cẩm Phong hơi trầm xuống, ý giận dữ nhiều hơn là bất đắc dĩ.

“Tần Cẩm Phong chàng có ý gì! Chẳng lẽ thiếp ngay cả tư cách xử lý một tiện thiếp cũng không có sao?” Lục Giai Nhân lớn tiếng chất vấn.

Tần Cẩm Phong không có trả lời, mà lẳng lặng nhìn Lục Giai Nhân thật lâu.

Lâu đến lúc Lục Giai Nhân lại muốn phát tác, Tần Cẩm Phong chợt nói: “Phu nhân đã ăn sáng chưa?”

“……A?” Trong khoảng thời gian ngắn Lục Giai Nhân không kịp phản ứng.

Tần Cẩm Phong đã di chuyển ánh mắt, nhìn về phía A Hạ và A Xuân, phân phó bưng đồ ăn lên.

Ngay tức khắc oán khí đầy bụng của Lục Giai Nhân tan thành mây khói! Trong lòng nàng chợt nổi lên vui mừng! Tần Cẩm Phong muốn ăn cơm với nàng! Nàng gả tới đây lâu như vậy, trừ ngày cưới đó Tần Cẩm Phong tới tượng trưng một lần, sau lại không hề bước vào Thoan Chi viện của nàng một bước!

Thông thường, thân là con dâu, Lục Giai Nhân muốn vấn an Tần lão phu nhân, hầu hạ bà dùng bữa sáng. Nhưng Lục Giai Nhân gả tới đây không bao lâu liền mấy lần xung đột với Tần lão phu nhân, thực sự là Tần lão phu nhân không muốn nhìn thấy nàng, liền miễn cho nàng thỉnh an, càng thêm không cần nàng bưng trà nước phục vụ.

Đồ ăn sáng rất nhanh được bày lên.

Khương Hàm Tử đã dùng khăn tay quấn lại lòng bàn tay bị cắt đứt, cùng với nha hoàn đứng một bên phục vụ Tần Cẩm Phong và Lục Giai Nhân dùng đồ ăn sáng.

Từ khi Tần Cẩm Phong chịu ở lại dùng bữa ăn sáng với nàng liền vui vẻ hẳn ra, nàng bắt đầu quở trách Khương Hàm Tử thất lễ. Không ngừng bắt nàng chia thức ăn, lại ghét bỏ các món ăn nàng chia khó ăn, càng không ngừng quở trách nàng.

Nhưng Tần Cẩm Phong ở chỗ này, cho dù nàng có ngu xuẩn, cũng không thể làm chuyện quá đáng hơn là đánh chửi Khương Hàm Tử được.

Tần Cẩm Phong vào phòng, cũng chưa có nhìn Khương Hàm Tử một cái. Khương Hàm Tử vẫn hiểu ngầm đứng ở sau lưng Lục Giai Nhân, cẩn thận hầu hạ, không dám nhìn về phía Tần Cẩm Phong một cái.

Đợi đến lúc dùng xong bữa sáng, Tần Cẩm Phong vẫn không có ý muốn rời đi, trong lòng Lục Giai Nhân lại càng thêm vui vẻ. Lúc này, nàng thấy Khương Hàm Tử có chút chướng mắt, chán ghét đuổi nàng đi.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Khương Hàm Tử cung kính lui ra, sau khi trở lại Quất Loan viện, nàng xử lý vết thương trên tay đâu vào đấy, lại đi thay quần áo ướt sũng trên người. Lúc thay quần áo, nàng nhìn thấy ngực bị Lục Giai Nhân đạp xanh đen một mảng. Một cước kia của Lục Giai Nhân thật là hung ác.

Đợi đến lúc xử lý xong hết thảy, nàng ngồi ngơ ngác một mình ở trong phòng, lúc này mới cảm giác được lòng bàn tay và ngực rất đau rát. Nhưng dù là vậy, nàng cũng không rơi một giọt nước mắt. Nếu nàng đoán không lầm, nếu Tần Cẩm Phong có cơ hội sẽ có thể tới đây nhìn nàng một chút.

Nàng không muốn Tần Cẩm Phong nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của mình, nàng không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu không chỗ nương tựa của mình.

Sinh làm thứ, lại gả làm thiếp, đã đủ bi thảm, nàng không cần người khác thương hại đồng tình, bởi vì kia dùng không được, ngược lại sẽ làm tổn thương nàng hoặc là căn bản không nên có tự ái.

Cũng không lâu lắm, quả nhiên Đào Tử đi vào bẩm báo Tần Cẩm Phong đã tới.

Khương Hàm Tử lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón, giống như là không có chuyện gì xảy ra.

Tần Cẩm Phong yên lặng nhìn nàng dịu dàng hồi lâu, mới nói: “Nếu muốn khóc, hãy khóc đi!”

Hơi thở mùi đàn hương từ miệng của Khương Hàm Tử khẽ nhếch, có chút kinh ngạc nhìn Tần Cẩm Phong, đôi mắt dịu dàng được nàng che dấu rất tốt rốt cục thoáng hiện lên mấy phần hoảng hốt và yếu đuối.

Tần Cẩm Phong không mở mắt, không nhìn tới ánh mắt của nàng, lại nắm lấy eo nhỏ mảnh khảnh của Khương Hàm Tử, kéo thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng vào trong ngực, cho nàng dựa vào.

Khương Hàm Tử nằm ở trong ngực của Tần Cẩm Phong, cuối cùng từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Nàng dùng sức cắn môi dưới, không để cho mình khóc ra thành tiếng, nhưng bởi vì nước mắt không ngừng được mà  hai vai khẽ run. Từng giọt từng giọt lệ nóng rơi vào đầu vai của Tần Cẩm Phong, xuyên thấu qua quan phục của Tần Cẩm Phong, ướt nhẹp, có chút bỏng người.

Khương Hàm Tử cũng không dám khóc quá lâu, nàng vội vàng lấy tay lau nước mắt, bày ra khuôn mặt tươi cười khó coi. Nàng sửa lại quan phục cho Tần Cẩm Phong, cười nói: “Tứ lang nên ra cửa, đừng để trễ giờ.”

Nước mắt nơi khóe mắt của Khương Hàm Tử vẫn chưa lau sạch, Tần Cẩm Phong liền giơ tay lau nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, nói: “Sau khi ta đi, nàng thu thập một chút đi tìm Vũ Nam. Phu nhân sẽ không đi đến nơi đó của Vũ Nam tìm nàng, nếu là….”

Tần Cẩm Phong dừng một chút, “Nếu nàng ta vẫn phái nha hoàn kêu nàng đi qua, liền nói là Vũ Nam lôi kéo nàng thêu thùa, không đi được.”

Khương Hàm Tử chớp mắt một cái, nhịn xuống nước mắt sắp trào ra lần nữa, cười khanh khách nói cảm ơn, tiễn Tần Cẩm Phong.

Lục Giai Nhân rất chướng mắt Tần Vũ Nam, nhưng Tần Vũ Nam là cô nương con vợ cả được cưng chiều nhất trong phủ, được toàn bộ phủ nâng ở trong lòng bàn tay, Tần Cẩm Phong lại cực kỳ quan tâm cô muội muội này. Lúc trước bởi vì chuyện của Tần Vũ Nam, Tần Cẩm Phong đã từng trách mắng Lục Giai Nhân, sẽ không tha thứ nếu Lục Giai Nhân còn tìm Tần Vũ Nam gây phiền phức.

Dựa vào chức quan hiện nay của Tần Cẩm Phong, vẫn không cần mỗi ngày lên triều, chỉ cần mỗi tháng ngày mùng một và mười lăm đi lên triều một lần.

Hôm nay chính là mười lăm.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Hiện giờ thân thể của Sở Hoài Xuyên lúc tốt lúc xấu, nếu như thân thể không tốt sẽ không vào triều sớm, chỉ có điều ngày mùng một và mười lăm, hắn vẫn sẽ tới.

Hạ triều, Tần Cẩm Phong và những quan viên khác cùng nhau nhỏ giọng đứng ở hai bên đại điện, cung kính nhìn chăm chú Sở Hoài Xuyên rời đi trước.

Tần Cẩm Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn một cái.

Ở bên ngoài đại điện, Lục Giai Bồ dịu dàng đứng ở đó, nhìn Sở Hoài Xuyên đi từng bước về phía nàng.

Qua thật lâu, Tần Cẩm Phong mới dời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp cười yếu ớt của Lục Giai Bồ, ánh mắt của hắn nhìn vào bụng của Lục Giai Bồ, bụng nàng to phệ, sắp sinh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.