“Trẫm đã nói rồi, không cần lần nào cũng đến chờ ta bãi triều. Thân thể nàng không tiện, đừng để mệt mỏi.” Sở Hoài Xuyên vẫy vẫy tay, để cho tiểu cung nữ đỡ Lục Giai Bồ lui ra, tự mình đỡ nàng, trở về chung với nàng.
“Nô tỳ không mệt, huống chi thái y cũng đã nói siêng đi lại cũng là tốt.” Lục Giai Bồ quay đầu sang, dịu dàng nhìn Sở Hoài Xuyên một cái, lại thu hồi ánh mắt, nhìn vào bụng của mình.
Gần đến ngày sinh, hôm nay lúc nàng đi bộ, đã không nhìn thấy chân của mình.
Lúc Sở Hoài Xuyên quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Giai Bồ vui vẻ ấm áp nhìn bụng cao ngất của mình. Lục Giai Bồ cười dịu dàng yếu ớt như vậy, hắn nhìn thế nào cũng không đủ.
“Mà thôi, nếu nàng thích liền theo ý nàng. Nhưng mà nếu mệt mỏi, không được tự mình cậy mạnh.” Ánh mắt Sở Hoài Xuyên không khỏi theo Lục Giai Bồ nhìn vào bụng của nàng------con của bọn họ.
“Nô tỳ hiểu rõ.” Lục Giai Bồ kéo khuỷu tay Sở Hoài Xuyên, hơi dựa vào hắn một chút.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng cũng sáng rỡ lên. Vốn là trong lòng đau đớn tuyệt vọng đến cỡ nào chuyện phải vào cung, lại vừa phải để ý đối đãi với Sở Hoài Xuyên đang chờ chết phải trải qua cuộc sống đau khổ về sau, hôm nay thân thể Sở Hoài Xuyên ngày càng tốt, con của họ cũng sắp chào đời, Lục Giai Bồ là thoải mãn chưa từng có.
Lục Giai Bồ vốn là người vô cùng dễ dàng thỏa mãn, hôm nay như vậy đã là hạnh phúc mà nàng tha thiết mơ ước.
Dù sao bào thai trong bụng Lục Giai Bồ đã lớn tháng, thân thể không quá dễ dàng, đoạn đường này, đi được không bao lâu cũng có chút mệt mỏi, Sở Hoài Xuyên liền theo nàng lúc đi lúc nghỉ.
“Lưu tiên sinh đang chờ Bệ hạ, xem ra Bệ hạ vì nô tỳ mà bị trễ nãi…..” Khuôn mặt vui vẻ của Lục Giai Bồ có mấy phần áy náy.
“Không sao.” Sở Hoài Xuyên vỗ vỗ vào mu bàn tay của Lục Giai Bồ.
Nếu nói lúc thái y dùng châm cho Bệ hạ, phi tần hậu cung cần phải tránh mặt. Nhưng Lưu Minh Thứ là người mù, trước đó hắn lại bắt mạch kê thuốc dưỡng thai cho Lục Giai Bồ, do vậy lúc Lưu Minh Thứ dùng châm với Sở Hoài Xuyên sẽ không để cho Lục Giai Bồ tránh đi.
Lúc Lưu Minh Thứ dùng châm với Sở Hoài Xuyên, Lục Giai Bồ liền ngồi trên ghế mỹ nhân, cầm một quyển sách thuốc lên xem. Nàng vốn không phải là một tài nữ gì, đối với việc đọc sách cũng không quá mức thích, nhưng bởi vì thân thể của Sở Hoài Xuyên không được tốt lắm, bản thân thì lại có thai, hôm nay ngược lại thường xuyên lật xem sách thuốc.
Hôm nay phương thuốc trước kia của Sở Hoài Xuyên lại đổi một phương thuốc khác, mà hôm nay cũng là ngày Lưu Minh Thứ dùng châm cho hắn theo thường lệ. Lưu Minh Thứ gỡ xuống một cây châm bạc cuối cùng ở trên người của Sở Hoài Xuyên, nói: “Lần này dùng châm xong, bệ hạ theo phương thuốc này dùng trong ba tháng. Ba tháng sau lúc đổi phương thuốc khác, dùng châm một lần nữa là đủ.”
“Đa tạ Lưu tiên sinh.” Sở Hoài Xuyên là thực tâm thực lòng cảm tạ hắn.
Sở Hoài Xuyên ban cho Lưu Minh Thứ phủ đệ, cách hành cung không xa. Hắn giữ Lưu Minh Thứ lại hồi lâu, Lưu Minh Thứ cũng không có lưu lại, vội vã chạy về Nhập Lâu.
Dù sao, sở dĩ Lưu Minh Thứ ở lại Đại Liêu, ngay từ đầu nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì nghiên cứu chế tạo cách làm sao để tách cơ thể người bị dính nhau.
Hôm nay vết thương trên cánh tay của Cố Hi lại phát tác, tình huống cực kỳ không khả quan. Hắn vội vã trở về chữa trị, chỉ có chữa khỏi hoàn toàn cho Cố Hi, hắn mới có thể nắm chắc thực hành ở trên người của Bình Bình và An An.
Sau khi Lưu Minh Thứ ra cung, Sở Hoài Xuyên lười biếng dựa vào ghế xếp, nhìn về hướng Lưu Minh Thứ rời đi, tùy ý nói: “Là một nhân tài, đáng tiếc sẽ không ở lại Đại Liêu mà phụng sự cho Đại Liêu.”
Lục Giai Bồ từ trong sách thuốc ngẩng đầu lên, nhìn Sở Hoài Xuyên một cái, cười nhẹ một cái, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Không lâu sau, tiểu thái giám bưng chén thuốc đã nấu xong đi vào. Lục Giai Bồ thuận thế để quyển sách trên tay xuống, đi tới trước mặt Sở Hoài Xuyên, dịu dàng nói: “Bệ hạ, nên uống thuốc rồi.”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Thời điểm Lục Giai Bồ mới tiến cung, nhìn thấy mấy lần Sở Hoài Xuyên không chịu uống thuốc, từ đó về sau, mỗi khi Sở Hoài Xuyên uống thuốc, nàng đều sẽ tự mình bưng chén thuốc đến cho Sở Hoài Xuyên. Mặc dù sau này Lưu Minh Thứ xuất hiện, Sở Hoài Xuyên biết mình có cơ hội sống, sau đó không hề chán ghét uống thuốc nữa, Lục Giai Bồ vẫn kiên trì giữ thói quen này, cũng không thay đổi.
“Biết rồi, nàng cũng không ngại mùi thuốc xông vào người.” Sở Hoài Xuyên nhận lấy chén thuốc, liền nghiêm túc uống vài hớp hết chén thuốc đậm.
Lại nói, Lục Giai Bồ coi như là may mắn, từ sau khi mang thai thân thể của nàng rất ít bị triệu chứng nôn ọe, hầu như chưa từng chịu khổ tý nào. Phụ nữ có thai khác ngửi thấy mùi vị chén thuốc nồng đậm nói không chừng sẽ nôn mửa, nàng lại không có chút cảm giác khó chịu nào.
Lục Giai Bồ cầm chén thuốc đưa cho tiểu thái giám, để cho tiểu thái giám nhận lấy đem đi, dịu dàng nhìn Sở Hoài Xuyên, nói: “Ngửi cũng đã lâu, nô tỳ cảm thấy mùi vị chén thuốc này ngửi cũng rất tốt đấy!”
Nàng cũng không phải nịnh nọt Sở Hoài Xuyên, mà là từ nhỏ mỗi ngày Sở Hoài Xuyên phải uống thuốc kéo dài tính mạng, trên người luôn mang theo một cỗ mùi thuốc, mà cỗ mùi thuốc này nhàn nhạt, đã không thể xóa bỏ được rồi.
Lục Giai Bồ đã ngửi quen mùi vị thuốc đông y nhàn nhạt trên người Sở Hoài Xuyên, mỗi lần ngửi thấy mùi thuốc lại luôn luôn nhớ đến Sở Hoài Xuyên, chỉ cảm thấy thân thiết ấm áp, làm sao có nửa phần chán ghét chứ.
Sở Hoài Xuyên liếc nhìn nàng một cái, hiểu rõ lòng của nàng.
Không bao lâu, tiểu thái giám vội vàng đi vào, bẩm báo Tả tướng cầu kiến.
Sở Hoài Xuyên liền thu lại từng chút từng chút ý cười trên mặt, cau mày lại. Tả tướng cấu kết với Vệ vương đã là tử tội, chỉ là ở trong triều thế lực của người này rắc rối phức tạp, mà chứng cứ lại không đủ, tạm thời vẫn chưa động được.
Tả tướng cầu kiến, Lục Giai Bồ chỉ có thể để cho tiểu cung nữ đỡ mình tránh ở phía sau bình phong. Nàng đã tuyên bố, đối với chuyện triều chính là không nghe không hỏi, đúng là nàng chưa bao giờ tham dự vào chuyện triều chính, nghe và không nghe cũng không có gì khác nhau, Sở Hoài Xuyên cũng không phòng ngừa nàng.
Tả tướng đi vào trong điện, sau khi quỳ lạy Sở Hoài Xuyên, tiếp theo lại khen khí sắc của Sở Hoài Xuyên tốt quả thật là việc vui to lớn của Đại Liêu.
Tả tướng này, lúc nịnh hót, có thể nói thao thao bất tuyệt đến một canh giờ.
Sở Hoài Xuyên nghe thú vị, cũng không cắt ngang, một bên nghe hắn nịnh hót, một bên cầm quân cờ đen trắng đặt ở trên bàn bày ra một trận cờ.
Tả tướng nói nửa canh giờ nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Sở Hoài Xuyên vẫn chưa ra lệnh cho hắn im miệng, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, không khỏi nói chậm lại.
Nịnh hót người cũng là chuyện mệt chết đi được!
“Ôi, là trẫm không phải rồi. Chính là ái khanh nói chuyện nghe rất hay, nói làm cho toàn thân trẫm thông suốt, bệnh này đều đã giảm đi phân nữa rồi đó!”
“Có thể làm cho bệ hạ mặt rồng cực kỳ vui mừng là vinh hạnh của vi thần…….” Tả tướng vội vàng nói.
Sở Hoài Xuyên chỉ chỉ tiểu thái giám trong đại điện, không kiên nhẫn trách móc: “Đồ không có mắt, còn không lấy ghế cho Tả tướng đại nhân, bưng trà.”
Tiểu thái giám khom người nhận tội, mới vội vàng đi lấy ghế cho Tả tướng, bưng trà lên.
Tả tướng cầm chén trà nhỏ lên uống một hơi, cảm giác khô khốc trong miệng mới dễ chịu hơn một chút. Hắn đặt chén bằng ngà voi trong tay xuống, đắn đo lời nói, hắn vừa tính mở miệng.
Sở Hoài Xuyên đột nhiên ngáp hai cái, đem lời nói của Tả tướng nghẹn trờ về.
Lục Giai Bồ vụng trộm nhìn thoáng qua Sở Hoài Xuyên qua bức bình phong, biết hắn lại là cố ý, lúc này mới an tâm tiếp tục đọc sách thuốc.
Sở Hoài Xuyên không kiên nhẫn ném quân cờ trong tay, oán giận: “Phiền!”
Tả tướng cười nịnh lại thân thiết mấy câu.
Sở Hoài Xuyên nhướng mắt lên nhìn hắn, hỏi: “Ái khanh đến đây đã gần một canh giờ, ngươi và ta quân thần trò chuyện vui vẻ nửa ngày, thật là thú vị. Ái khanh nếu là không còn việc gì khác, liền lui ra đi!”
Hắn đảo loạn quân cờ trên bàn cờ, trong tay cầm một quân cờ đen suy nghĩ sẽ bày ra thế cờ gì.
Tả tướng nuốt nước bọt.
Hoàng đến trợn mắt nói lời bịa đặt càng ngày càng lợi hại rồi! Cái gì mà “Ngươi ta quân thần trò chuyện vui vẻ gần nửa ngày”? Rõ ràng là Tả tướng chỉ mới nịnh hót nửa canh giờ……
Tả tướng còn chuyện gì cũng không kịp nói nữa!
Thực ra không cần Tả tướng mở miệng, Sở Hoài Xuyên cũng biết hắn muốn nói gì, chỉ toàn những lời nhàm tai--------trong cung không công bố hậu vị không phải là kế lâu dài.
Đương nhiên, còn có đưa con gái của hắn vào cung.
Chậc, muốn để cho con gái của chính mình làm hoàng hậu đúng là nghĩ thật hay.
Tả tướng mới vừa ngồi xuống không bao lâu đành phải đứng lên, hắn cười lấy lòng nói: “Bệ hạ, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ tài năng và học vấn của bệ hạ, từng phỏng theo thi từ của bệ hạ, hôm nay bạo gan để cho vi thần đem bút tích của tiểu nữ trình lên cho bệ hạ, muốn nhận được chút xíu chỉ điểm của bệ hạ…….”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sở Hoài Xuyên liếc mắt nhìn hắn, bắt đầu bày một hàng dài trên bàn cờ.
Tả tướng lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy trâm hoa, hắn mở cuộn giấy ra, cung kính trình cho Sở Hoài Xuyên xem, trên cuộn giấy kia mô tả hoa văn thủy tiên, lại phảng phất một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát.
Sở Hoài Xuyên nhướng mắt, tùy ý nhìn, nói: “Xấu.”
Tả tướng sửng sốt, vội vàng nhìn chữ viết trên cuộn giấy trâm hoa, chữ viết bên trên mô phỏng theo bút tích của Sở Hoài Xuyên, có bảy tám phần tương tự, mà hai ba phần còn lại là chữ viết xinh đẹp của nữ nhi gia.
Nữ nhi của Tả tướng là tài nữ nổi danh ở Hoàng Thành, nàng tinh thông tất cả cầm kì thi họa, lại càng là một tay viết chữ đẹp. Nàng viết bài thơ này thực sự là xinh đẹp dị thường, tuyệt đối không thể gọi là xấu.
“Bệ hạ, bút tích của nữ nhi tuy non nớt chút, nhưng là……..” Lời nói trong lúc này của Tả tướng vẫn là cung kính, nhưng trong lòng đã có vài phần bất mãn với Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên “Ha ha” cười to hai tiếng, “Trẫm chưa nói chữ viết của con gái ái khanh xấu!”
Tả tướng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy Sở Hoài Xuyên cười lớn nói: “Trẫm là nói con gái ngươi xấu!”
“……” Tả tướng bị kìm hãm, hơn nửa ngày không phản ứng kịp. Mặt của hắn lúc hồng lúc trắng, hết sức khó coi…….
Sở Hoài Xuyên nói lời này cũng hơi quá đáng!
“Khụ khụ……” Sở Hoài Xuyên ho nhẹ, hắn bỏ xuống quân cờ trong tay, đi đến trước mặt Tả tướng, tự nhiên đưa tay khóa lên vai của Tả tướng, cười nói: “Ái khanh đừng nên trách, coi như là……Coi như là trẫm nói bậy đi!”
Cho dù trong lòng Tả tướng vẫn còn phẫn nộ, nghe xong Sở Hoài Xuyên nói lời này cũng chỉ có thể càng thêm cười nịnh khen tặng hắn. Hắn còn nói mấy câu, mới cất bút tích của nữ nhi bảo bối vào trong tay áo, vội vàng cáo lui.
Tả tướng nheo mắt lại, trong mắt mang theo vài phần tức giận, lại trộn lẫn bao nhiêu chán ghét------chỉ là một hoàng đế bù nhìn thôi, hừ!
Sau khi Tả tướng rời đi, Lục Giai Bồ mới từ phía sau bình phong đi ra, nàng đỡ thắt lưng đi đến trước mặt Sở Hoài Xuyên, trên mặt mang theo ý cười nói: “Bệ hạ, người lại cố ý chọc giận người……”
Sở Hoài Xuyên bật cười.
Hiện giờ Lục Giai Bồ cũng có thể nhìn ra được cảm xúc của hắn khi nào là thật khi nào là giả, nhớ ngày đó ở trước mặt người khác Sở Hoài Xuyên giả bộ ngu ngốc hoặc là giả bộ bệnh cũ tái phát qua mặt người khác, mỗi lần Lục Giai Bồ đều bị hù dọa.
Hết lần này tới lần khác hắn không giải thích với nàng.
Cuộc sống hạnh phúc lâu rồi, bản thân Lục Giai Bồ lại là người thông tuệ, dần dần cũng có thể nhìn ra Sở Hoài Xuyên đích thực là giả bộ. Nhưng cũng……Không thể nhìn thấu hoàn toàn.
Lòng đế vương khó có thể phỏng đoán, cho dù là hoàng đế bù nhìn….
Lục Giai Bồ cũng không nghĩ nhiều, nàng cười nhợt nhạt một chút, ngồi xuống bên cạnh Sở Hoài Xuyên, yên lặng nhìn con cờ đen con cờ trắng trong tay hắn bày ra một thế cờ.
Sở Hoài Xuyên nắm con cờ trong tay thật lâu chưa đặt xuống, hắn giương mắt nhìn chung quanh đại điện, sau cùng ánh mắt lại nhìn vào trên người tiểu thái giám duy nhất đứng ở cửa.
Sở Hoài Xuyên hơi cân nhắc mở miệng: “Tiểu Chu tử, ngươi như thế nào còn chưa đi báo tin hả?”
Tiểu Chu tử kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất, run giọng nói: “Bệ hạ! Nô tài trung thành có nhật nguyệt chứng giám!”
Sở Hoài Xuyên không để ý lắm cười cười, trầm mặc một hồi, mới nói: “Hôm qua tiến cung tuyết gấm lộng lẫy, ngươi chọn lựa mấy cuộn diễm lệ đưa qua cho Trưởng công chúa đi.”
“Vâng……” Tiểu Chu tử đoán không ra ý tứ của Sở Hoài Xuyên, hắn lĩnh chỉ, vội vàng đi.
Nô tài duy nhất rời đi, tất cả đại điện lại càng thêm quạnh quẽ.
Lục Giai Bồ đứng lên, rót một chén trà nóng vào trong chén không ở trước người Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên vội vàng đỡ nàng ngồi trở lại, cau mày nói: “Nàng không cần phải làm những việc này.”
“Nô tỳ không có gì đáng ngại.” Lục Giai Bồ nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, biết trong lòng hắn có chuyện, không dễ chịu, nàng cười thuận theo nói chuyện với hắn: “Bệ hạ, tiểu Chu tử này nếu đúng là truyền tin cho đại thần, kia…….”
Hắn có vẻ đăm chiêu nhìn ván cờ phía trước, trầm mặc một hồi, mới nói: “Hắn là người của Hoàng tỷ.”
Lục Giai Bồ chợt ngẩn ra, nàng có chút kinh ngạc nói: “Trong này có phải hay không có cái gì hiểu lầm, Trưởng công chúa người……”
Thấy Sở Hoài Xuyên nhăn mày, Lục Giai Bồ liền không nói thêm gì nữa.
“Rất kỳ quái sao?” Sở Hoài Xuyên bỗng nhiên nở nụ cười, “Lúc trẫm đăng cơ lên ngôi vị, Hoàng tỷ liền phái người theo dõi từng hành động cử chỉ của trẫm.”
Lục Giai Bồ hơi hơi mở miệng nhỏ ra, thật sự là có chút kinh ngạc. Cho tới bây giờ nàng xác thực không hiểu lắm về chuyện triều chính, cho tới bây giờ cũng không tính toán hỏi đến……..
Sở Hoài Xuyên đặt xuống con cờ cuối cùng, ánh mắt thâm sâu.
“Giai Bồ, nàng cảm thấy hiện giờ tình hình trong triều như thế nào?” Đây là lần đầu tiên Sở Hoài Xuyên hỏi Lục Giai Bồ chuyện triều đình.
Lục Giai Bồ không nghĩ tới Sở Hoài Xuyên hỏi điều này, nàng nghĩ nghĩ, mới nói: “Hiện giờ trong triều sóng ngầm bắt đầu khởi động, vô cùng hỗn loạn, đại đa số đại thần bất mãn Trưởng công chúa phù chính, có người hi vọng Trưởng công chúa trả quyền cho bệ hạ, cũng có người bất mãn đối với việc bệ hạ bỏ bê triều chính, âm thầm mong muốn lập vua mới…..”
Lục Giai Bồ vừa nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, vừa dè dặt nói. Nàng nói những lời này cũng không phải là suy nghĩ của chính nàng, mà là hiện giờ trong triều và dân chúng đều đã truyền như thế này, nàng nói chẳng qua là nói quan điểm của người thường đối với triều chính.
Nghe xong lời Lục Giai Bồ nói, ngược lại Sở Hoài Xuyên nở nụ cười, hắn cười xong, chậm rãi nói: “Hiện giờ triều đình nhìn như vô cùng hỗn loạn, lại an ổn nhất.”
Lục Giai Bồ khó hiểu nhìn hắn.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
“Cựu thần Sở thị hoàng triều chính thống ủng hộ, mưu đồ gây rối ý đồ lập vua mới thay đổi triều đại điều mà họ gọi là phái cải cách, còn một đảng ủng hộ Hoàng tỷ. Ba thế lực này tạo thành thế chân vạc đối kháng lẫn nhau, hình thành mặt ngoài vô cùng hỗn loạn kỳ thực triều đình an ổn……”
Lục Giai Bồ nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, mới bất lực lắc lắc đầu, nói: “Nô tỳ không rõ vì sao một triều đình an ổn vì sao phải dựa vào ba thế lực đối kháng lẫn nhau hình thành nên loại an ổn này chứ? Vì sao…….Không chặt đứt hai thế lực khác, biến thành hoàng quyền chân chính?”
Lục Giai Bồ chưa bao giờ tham dự chuyện triều đình, nàng nói những lời khập khiễng, dùng từ ngữ có chút không quá thích hợp, nhưng mà Sở Hoài Xuyên hiểu rõ ý tứ của nàng.
Sở Hoài Xuyên cười chút Lục Giai Bồ nhíu mày lại, lời nói trong lúc đó đã có vài phần thoải mái: “Bởi vì ai cũng đều không có năng lực để tiêu diệt hai thế lực khác. Người nào cũng đều không muốn làm ve và bọ ngựa, đều chờ làm Hoàng Tước đấy.”
Lục Giai Bồ giống như đã hiểu một chút, nàng cúi đầu, tinh tế nhớ lại lời nói của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên thu hồi nụ cười trên mặt, trên trán lại mang theo và phần u ám, chậm rãi nói: “Nhưng mà cân bằng của ba thế lực này cũng sắp bị phá rồi……..”
Lục Giai Bồ vừa mới hiểu một chút lời nói của Sở Hoài Xuyên, nghe Sở Hoài Xuyên nói như vậy, lại mù mịt.
“Nô tỳ lại không hiểu, bệ hạ vừa mới nói hiện giờ triều đình kỳ thực nhìn như ba thế lực mạnh mẽ củng cố…..”
Ánh mắt Sở Hoài Xuyên thâm sâu nhìn lên bàn cờ, hắn nhìn con cờ đen con cờ trắng trên bàn cờ bày ra thế trận như rồng giương nanh múa vuốt, nói: “Triều đình như ván cờ, mỗi một con cờ đều rất trọng yếu. Một con cờ thay đổi, cả ván cờ thay đổi. Mà trẫm, chính là một con cờ phát sinh biến cố này!”
Lời này, Lục Giai Bồ liền hiểu ngay lập tức.
Lúc trước Sở Hoài Xuyên vẫn dựa vào thuốc kéo dài sinh mệnh, thuở nhỏ hắn đã được chẩn đoán bệnh sống không quá hai mươi tuổi. Mà Lưu Minh Thứ xuất hiện, làm cho tuổi thọ của hắn kéo dài. Hắn vốn là thiên tử, là một con cờ rất quan trọng trong toàn bộ ván cờ!
Hắn phát sinh biến hóa, trong triều ắt phải sinh biến hóa theo…….
Hiện giờ Trưởng công chúa che chở hắn, nhưng mà ngày sau thì sao? Lục Giai Bồ lại liên tưởng đến lời Sở Hoài Xuyên vừa mới nói lúc hắn còn nhỏ Trưởng công chúa đã an bài người ngay bên cạnh hắn…..
Lục Giai Bồ bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, sắc mặt của nàng từ trắng chuyển sang xanh, có chút khẩn trương nắm chặt tay áo thêu hoa văn rồng đen của Sở Hoài Xuyên, “Bệ hạ, kia, kia làm sao bây giờ…….”
“Cái gì làm sao bây giờ?” Sở Hoài Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía Lục Giai Bồ.
Giống như lại quay trở về việc bỏ bê triều chính, hưởng thụ thú vui làm hoàng đế bù nhìn.
Trong đầu Lục Giai Bồ hiện lên âm thanh Trưởng công chúa toàn thân mặc cung trang rườm rà ngẩng đầu đi qua thảm đỏ trải trên đường, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu Bệ hạ đã biết rõ Trưởng công chúa phòng bị người, vậy người tính làm như thế nào?”
“Cái gì cũng không làm!” Sở Hoài Xuyên cười hì hì cúi người, dán lỗ tai vào bụng của Lục Giai Bồ.
Hắn lại vỗ nhè nhẹ lên bụng của Lục Giai Bồ, giọng điệu có chút trách cứ nói: “Nhanh đi ra ngoài! Chờ con đi ra ngoài, sẽ phong mẫu phi của con làm hậu…..”
Lục Giai Bồ rũ mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Sở Hoài Xuyên. Lúc này khuôn mặt tươi cười của Sở Hoài Xuyên là thật, cái này Lục Giai Bồ vẫn có thể nhìn ra, chính là đã nhìn ra, trong lòng Lục Giai Bồ lại càng mờ mịt.
Nàng thật không hiểu, không hiểu Sở Hoài Xuyên thật sự là nhìn thấu toàn bộ lại lựa chọn không làm cái gì, hay là chỉ không muốn nói nhiều với nàng……..
“An tâm, trẫm đáp ứng nàng vẫn sẽ che chở cho nàng.” Sở Hoài Xuyên từng chút từng chút nắm lấy bàn tay lạnh của Lục Giai Bồ.
Trong lòng Sở Hoài Xuyên thở dài, hắn không nên nói với Lục Giai Bồ những thứ này, hắn biết rõ Lục Giai Bồ nhát gan, cần gì phải nói tới những thứ này để cho nàng hốt hoảng lo sợ.
Hắn ngồi thẳng người lên, dùng sứ hôn lên khóe miệng của Lục Giai Bồ một cái, mang theo vài phần ý cười không kiềm chế được, nói: “Không có gì phải lo lắng, cùng lắm là chết đi rồi, ở âm phủ trẫm cũng là vua làm mưa làm gió, nàng chính là hoàng hậu của trẫm.”
Lúc này Lục Giai Bồ mới hiện lên ý cười, nàng tựa vào ngực của Sở Hoài Xuyên, ôn nhu nói: “Nô tỳ đều nghe Bệ hạ……”
Nụ cười trên mặt nàng đột nhiên ngưng lại, nàng hoảng sợ hét lên một tiếng, hai tay run rẩy đặt ở trên bụng cao ngất của mình, mà trên mặt nàng cũng từ từ biến thành sắc mặt đau khổ.
“Giai Bồ! Lục Giai Bồ!” Sở Hoài Xuyên lập tức luống cuống, gào thét lớn gọi người.
Ngày sinh của Lục Giai Bồ càng gần, trong cung đã sớm chuẩn bị tốt bà mụ, bên này Lục Giai Bồ hét lên đau đớn, bên kia bà mụ đã lập tức nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Có thể là trong thời gian mang thai Lục Giai Bồ không chịu chút khổ nào, lúc sinh lại phải chịu khổ.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Thời điểm giữa buổi sáng nàng bị vỡ nước ối, nhưng mà trời đã tối mà vẫn chưa sinh được.
Bà mụ bắt đầu có chút luống cuống, toàn bộ người ở thái y viện cũng chạy qua. Đại thần trong triều cũng nhận được tin tức, luôn luôn để ý bên này, thậm chí mặc quan phục chạy vào trong cung.
Dù sao, hiện giờ Sở Hoài Xuyên chỉ có một nữ nhi, thai này của Lục Giai Bồ đặc biệt quan trọng!
Nhã Hòa công chúa cũng được ma ma vụng trộm dẫn qua, chuyện sinh sản của nữ nhân như vậy, là nên kiêng dè hài tử lớn như vậy, nhưng mà nàng lo lắng cho Lục Giai Bồ liền xin ma ma vụng trộm dẫn nàng qua nhìn một chút.
Từ lúc nàng sinh ra liền không có mẫu thân, đã sớm xem Lục Giai Bồ là mẫu phi chân chính của mình.
Nàng ở phía xa len lén nhìn một cái ở cửa phòng sinh đóng chặt, đã bị ma ma ôm trở về.
Sở Hoài Xuyên vô cùng lo lắng, hắn nhìn trăng tròn đang mọc lên ở phía chân trời, vội vàng phân phó người đi mời Lưu Minh Thứ đến.
Trưởng công chúa đương nhiên cũng đến, nàng ngồi bên cạnh Sở Hoài Xuyên khuyên giải an ủi hắn không cần phải lo lắng.
Lưu Minh Thứ vẫn chưa mời đến, trong phòng sinh bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Văn võ bá quan chờ ở bên ngoài lập tức duỗi thẳng cổ, chờ bà mụ đi ra báo tin vui. Thai này của Lục Giai Bồ là hoàng tử hay là công chúa thật sự quá quan trọng rồi…..
Tất cả mọi người nhìn chăm chú, cửa phòng bị đẩy ra.
Bà mụ vui vẻ đi ra, quỳ xuống đất báo tin vui: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ! Là vị Hoàng tử! Hoàng tử chọn canh giờ để đi ra ngoài!”
Thời gian vừa mới qua giờ tý, Đại hoàng tử Đại Liêu sinh ngày mười sáu tháng chạp là ngày may mắn.
Sau khi văn võ bá quan thoáng chốc ngừng lại, lập tứ quỳ xuống đất, cùng nhau chúc mừng Sở Hoài Xuyên, chúc mừng Đại Liêu.
Trưởng công chúa nhìn Sở Hoài Xuyên, cũng chậm rãi thở ra một hơi.
Sở Hoài Xuyên cũng không có chú ý vẻ mặt của mọi người, hắn chỉ chú ý đến hai tay dính máu của bà mụ. Hắn ứng phó qua loa với văn võ bá quan, vội vàng để cho mọi người lui ra, mới vội vã xông vào hỏi thăm sứ khỏe của Lục Giai Bồ.
Cả người Lục Giai Bồ bị thấm ướt mồ hôi, toàn thân đều đã ướt sũng. Nàng nghiêng đầu, nhìn đứa bé trong tã lót nằm bên cạnh, khuôn mặt nhợt nhạt là ý cười ôn nhu.
“Trẫm nghe nói sau khi sinh không được nghiêng cổ, về sau sẽ bị đau cổ!”
Lục Giai Bồ cười nói: “Bệ hạ như thế nào lại tin những lời này.... ....”
Ánh mắt Lục Giai Bồ rốt cục cũng dời khỏi đứa bé, nhìn về phía Sở Hoài Xuyên, chỉ một chút, nàng lại nghiêng đầu, nhìn đứa bé đang ngủ say ở bên cạnh.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Giai Bồ, Sở Hoài Xuyên đau lòng một trận. Hắn nhìn theo ánh mắt của Lục Giai Bồ, nhìn về phía con trai của mình.
Tiểu tử kia nằm ngủ ở trong tả lót, trắng trẻo nõn nà, ngoan không tưởng tượng được.
Trẻ con mới sinh ngũ quan vẫn chưa nảy nở, luôn luôn làm cho người ta cảm thấy bộ dáng đều giống như nhau. Nhưng mà Sở Hoài Xuyên lại cảm thấy được con của hắn và Lục Giai Bồ cũng có dung mạo cười ôn nhu yếu ớt, cho dù lông mi của tiểu tử không dài, thậm chí nhắm mắt lại……
Cuối cùng Sở Hoài Xuyên cười ngây ngô.
Lúc tin tức truyền tới Ôn quốc công phủ, Phương Cẩn Chi đang đứng trên cái thang tìm một quyển sách ở giá sách trên cao. Nàng muốn tìm một quyển sách nào tất nhiên là không cần tự mình leo cầu thang, chỉ cần nói một tiếng, tự nhiên có nha hoàn lấy cho nàng. Chẳng qua nàng chỉ muốn tùy ý tìm vài quyển sách, mới tự mình leo cầu thang.
Phương Cẩn Chi đưa tay lật quyển sách vừa tìm được, nghe Yêu Yêu bẩm báo, sửng sốt một hồi lâu, mới tùy ý nhét quyển sách lại bên trong kệ, vội vàng leo xuống thang.
“Tam thiếu nãi nãi, người chậm một chút!” Yêu Yêu vội vàng đỡ Phương Cẩn Chi, sợ nàng bị ngã.
“Không có chuyện gì!” Phương Cẩn Chi leo xuống cái thang liền buông tay Yêu Yêu ra, thuận miệng dặn nàng thu dọn cái thang, liền xách váy vội vàng chạy xuống dưới lầu.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Vô Nghiên không có ở trong phòng ngủ, cũng không có ở đại sảnh tầng một của lầu các.
Trời lạnh như thế, hắn không có đi ra ngoài, cũng không có ở trong phòng ngủ, lại không có ở đại sảnh tầng một của lầu các, vậy……Chỉ có thể ở phòng tắm rồi!
“Vô Nghiên, Vô Nghiên……..” Phương Cẩn Chi vừa gọi, vừa đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Phòng tắm hơi nước dày, cùng với…….tiếng kêu meo meo thật nhỏ của mèo con……..
Quả nhiên Lục Vô Nghiên ở phòng tắm, mèo con kia cũng ở trong phòng tắm.
Lục Vô Nghiên đang ngồi trên cái ghế dài ở bên ngoài bình phong, trước người hắn là cái bồn nước ấm hình tròn. Mèo con bị hắn giữ ở trong bồn gỗ tắm rửa, Nước đọng bắn tung tóe đến trên mặt đất, cũng bắn vào người của Lục Vô Nghiên……
“Meo hu…..” Mèo con vô lực vùng vẫy, ánh mắt xanh biếc ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi lập tức trầm mặt.
“Chuyện gì mà gấp vậy?” tay của Lục Vô Nghiên giữ mèo con ở trong chậu nước bằng gỗ, chỉ lộ một cái đầu nhỏ ra bên ngoài.
Hắn biết Phương Cẩn Chi không quá thích hắn thân thiết với mèo con này……
Lúc trước hắn không tính toán quản mèo con này, nhưng mà hôm nay lại gặp ở trong sân, mèo con không biết làm sao lại lăn lộn ở trong đống bùn, bẩn thỉu dơ dáy. Lục Vô Nghiên thấy chướng mắt, liền xách con vật nhỏ này đến phòng tắm tính toán tắm cho nó………
Phương Cẩn Chi hơi hơi thu hồi mất hứng trên mặt, vẫn có chút mất hứng đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, nói chuyện Lục Giai Bồ sinh được hoàng tử cho hắn biết.
Nghe xong lời Phương Cẩn Chi nói, Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi lâu.
Hắn vốn biết thai này của Lục Giai Bồ là hoàng tử, chỉ là ở kiếp trước, Sở Hoài Xuyên qua đời rất sớm, Lục Giai Bồ cũng không sinh hoàng tử kia, liền mang theo thai nhi trong bụng đi theo Sở Hoài Xuyên.
Cả đời này, Lục Giai Bồ có thể bình an sinh hạ hoàng tử, quả thực là một việc vui.
Lục Vô Nghiên vui mừng thay cho Sở Hoài Xuyên.
Nhưng mà một mặt khác, Lục Vô Nghiên cũng hiểu rõ, hiện giờ Sở Hoài Xuyên có hoàng tử, chuyện này sẽ làm cho trong triều có chút thay đổi. Kế hoạch gây rối của những người này chỉ sợ là sẽ xảy ra trước thời hạn rồi.
Rất nhiều chuyện, so với kiếp trước, kiếp này rất nhiều chuyện đều đã xảy ra sớm hơn rất nhiều…..
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi không giống Lục Giai Bồ kia toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào trên người phu quân, đối với cục diện chính trị trên triều hoàn toàn không hiểu, vì từ nhỏ nàng đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên, biết nhiều chuyện trong triều đình. Nàng biết được việc này là vui mừng cho Lục Giai Bồ. Ngay sau đó lại bắt đầu suy xét thế cục trong triều.
Mặc dù nàng không sáng tỏ toàn bộ chuyện tình của triều đình bằng Lục Vô Nghiên, nhưng cũng đoán được đại khái. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Vô Nghiên, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vô Nghiên, mẫu thân sẽ có nguy hiểm sao?”
Lục Vô Nghiên trái lại thật không ngờ Phương Cẩn Chi đầu tiên hỏi lại là Trưởng công chúa.
“Đừng lo lắng, không cần quá coi thường mẫu thân.” Lục Vô Nghiên nói.
Phương Cẩn Chi nghĩ một lát, mới gật đầu, nói: “Không có, thiếp mới không có coi thường mẫu thân, chỉ là……….”
Nàng nghiêng đầu, cân nhắc lời nói, mới nói tiếp: “Nếu mẫu thân và bệ hạ trong lúc đó bởi vì nguyên nhân như vậy mà nổi lên xung đột, trong lòng người cũng sẽ không dễ chịu……”
Từ xưa đến nay, trong cung vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà thủ túc tương tàn thật sự là không ít. Trưởng công chúa và Sở Hoài Xuyên là chị em ruột, những năm này ở chung, hai người lại giống như mẹ con, nếu như hai người bọn họ tương tàn, cho dù là người nào thắng, đối với cả hai đều sẽ rất thống khổ…
“Chuyện nàng lo lắng sẽ không xảy ra.” Lúc Lục Vô Nghiên nói lời này, trong mắt là sự kiên định, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi ngược lại hơi hơi yên lòng.
Nàng vẫn luôn tin tưởng Lục Vô Nghiên, hắn nói cái gì, nàng đều lựa chọn tín nhiệm.
Lúc Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi nói chuyện, cũng không có để ý mèo con ở trong chậu nước, thân thể mèo con bị ngâm ở trong nước, vô cùng khó chịu, nó nhịn rất lâu, thấy Lục Vô Nghiên vẫn không để ý tới nó, nó lại bắt đầu động đậy thân thể, muốn chui ra khỏi nước ấm.
Nó giũ một cái, bao nhiêu nước ấm trong chậu gỗ đều bắn vào trên người của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi thu hồi tinh thần, nhìn mèo con trong chậu gỗ, hung tợn trừng mắt liếc nó một cái.
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, bàn tay đè ở trên đầu mèo con liền buông lỏng ra. Hắn có chút xấu hổ thu tay về.
Không bị kiềm chế, mèo con liền vui vẻ trở lại, nó lập tức nhảy ra khỏi chậu gỗ, đứng ở thành chậu gỗ, giũ người, muốn rũ bỏ nước ở trên người.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nó giũ một cái, toàn bộ nước trên người văng đến chậu gỗ bên cạnh làm ướt người Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi.
Ánh mắt của Phương Cẩn Chi trừng nó càng mở to hơn.
Mèo con dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn sắc mặt không vui của Phương Cẩn Chi, lại nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên. Nó không nghĩ tới Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, vẫn nhìn Phương Cẩn Chi, cũng không nhìn nó…….
Mèo con quay đầu lại, ánh mắt xanh biếc vẫn không động nhìn chằm chằm ánh mắt của Phương Cẩn Chi.
Qua một lúc lâu sau, nó giống như suy nghĩ cẩn thận rồi!
Lục Vô Nghiên sẽ không bởi vì mình mà chọc cho Phương Cẩn Chi mất hứng! Nếu Phương Cẩn Chi tức giận khiến cho Lục Vô Nghiên đuổi nó đi, chắc chắn Lục Vô Nghiên sẽ nghe theo!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, đôi mắt màu xanh biếc của mèo con từ từ hòa nhã lại, nó nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu gối của Phương Cẩn Chi, lại cong thân thể nho nhỏ, ở trên đầu gối của Phương Cẩn Chi duỗi lưng, nhẹ nhàng cọ Phương Cẩn Chi, giống như là làm nũng.
Phương Cẩn Chi nhìn mèo con ở trên chân của mình sửng sốt một hồi lâu. Đây là mèo con phản bội Lục Vô Nghiên, bắt đầu lấy lòng nàng?
Nàng muốn ném vật nhỏ màu trắng như tuyết này ra ngoài, nhưng nhìn mèo con trắng trắng nhỏ xíu, ở trên chân nàng làm nũng, trong lòng Phương Cẩn Chi giống như bị người nào đó cầm một cọng lông chim nhẹ nhàng quét qua một cái.
Nàng lại nhìn ánh mắt màu xanh biếc của mèo con, nhìn con ngươi trong đôi mắt sắc của nó từ từ thu nhỏ lại, ánh mắt từ từ bị màu xanh biếc chiếm cứ, Phương Cẩn Chi bỗng nhiên cảm thấy có phần thần kỳ.
Toàn thân mèo con ướt đẫm, lông mượt màu tuyết trắng trên người ướt sũng, bình thường nhìn lông lá xù xì một đoàn, lúc này nhìn lại cảm thấy được vô cùng nhỏ gầy.
Phương Cẩn Chi không tự chủ được vươn tay, muốn sờ nó.
Mèo con lè lưỡi tới, liếm liếm đầu ngón tay của Phương Cẩn Chi.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi nhất thời mở to hai mắt, cảm giác mèo con liếm ngón tay nàng thật sự là quá mới lạ!
Lục Vô Nghiên vẫn luôn ở bên cạnh lẳng lặng nhìn vẻ mặt của Phương Cẩn Chi, thấy vẻ mặt Cẩn Chi biến hóa, liền đã biết được mèo con lanh lợi giống như thành tinh này đã bắt được tâm của Phương Cẩn Chi.
Hắn cười nói: “Vẫn chưa tắm xong cho nó đấy.”
“A….A….!” Phương Cẩn Chi trả lời, thật cẩn thận bế mèo con từ trên người Phương Cẩn Chi đặt vào trong chậu gỗ.
Một khắc trước mèo con vẫn còn ở trong ngực của Phương Cẩn Chi làm nũng lấy lòng, giờ khắc này vào nước, lại bắt đầu ầm ỹ trở lại. Phương Cẩn Chi thật không ngờ nó lại phản ứng lớn như vậy, liền có chút kinh ngạc.
May mắn Lục Vô Nghiên đã sớm chuẩn bị, lúc đặt mèo con vào trong nước, lại kêu Phương Cẩn Chi thu tay lại, hắn nói: “Đừng nhìn con vật nhỏ dính người này có lúc rất nhu thuận, lúc ầm ỹ tính tình thật sự rất hung dữ, đừng để nó cào bị thương.”
Lúc này biểu cảm của mèo con có chỗ nào như vừa mới làm nũng, ngoan ngoãn chứ? Dĩ nhiên trở nên mâu thuẫn, kháng cự. Phương Cẩn Chi chưa từng nuôi mèo, không hiểu những thứ này, liền tò mò ngồi ở một bên nhìn Lục Vô Nghiên tắm cho mèo con.