Cho dù Lục Thân Cơ là người thờ ơ như thế nào, suy cho cùng cũng đã lăn lộn nửa đời người ở triều đình này. Coi như cái gì hắn cũng không nhìn, chỉ duy nhất là thân thể Sở Hoài Xuyên tốt trở lại, hắn liền hiểu triều đình này rốt cuộc là muốn bắt đầu gợn sóng.
Mỗi người đều có lập trường của mình, nếu có những điều mà thân bất do kỷ.
Lục Thân Cơ cũng không muốn suy đoán tâm tư hiện giờ của tiểu Hoàng đế người mà hắn và Trưởng công chúa xem như là nhi tử mà nuôi nấng, tạm thời không đề cập đến hắn, nhưng mà tâm tư của nhóm cựu thần trong triều luôn luôn ủng hộ trao trả lại hoàng quyền chắc chắn sẽ lay động.
Trên thực tế, những cựu thần này đã bắt đầu hành động.
Thậm chí là một vài vị Thân vương luôn luôn yên phận duy trì trung lập, vậy mà năm nay cũng trở về Hoàng thành tham gia quốc yến, này hiển nhiên là vì long thể gần sắp chết của Thiên tử ngày càng khỏe lại, bọn hắn vốn là cũng muốn ở nơi thế trận này tham gia giương cung bạt kiếm.
Người nào cũng có chút ý nghĩ của mình.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Lục Thân Cơ nhìn Trưởng công chúa tựa vào đầu vai của hắn, Trưởng công chúa nhắm mắt, khuôn mặt trong lúc đó là yên lặng dịu ngoan khó có được, dỡ xuống sự nguy trang giả dối của nàng, khuôn mặt điềm tĩnh từ từ cùng yêu kiều của nàng xuất giá khi đó trùng điệp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thân Cơ có chút giật mình.
Hắn không quên được Sở Ánh Tư cho dù cao ngạo hiên ngang, lại sẽ nằm ở trên đùi của hắn làm nũng. Nháy mắt, đã qua hai mươi sáu năm rồi.
Một hồi tranh đoạt hoàng quyền, tiểu công chúa chói mắt kia từ từ biến mất. Nàng càng trở nên chói mắt, trở thành một truyền kỳ ở khắp Đại Liêu này, một tầng lại một tầng ngụy trang che dấu đi tất cả ngây thơ khờ dại của nàng, dĩ nhiên là biến thành một người khác.
Khi đó tay của hắn từng cầm toàn bộ binh quyền của Đại Liêu, người lập được hàng loạt chiến công, quyền thế ngập trời, vô số tâm phúc khuyên ngăn hắn đoạt quyền. Thậm chí hắn cũng đã thật sự suy xét, đoạt thiên hạ này, trở thành vua của đất nước, nâng nàng lên vị trí hoàng hậu, hứa cho nàng thịnh thế độc sủng, vinh hoa vô tận. Tránh cho một nữ lưu như nàng một mình đối mặt với nhiều nghi ngờ và nguy hiểm nhiều như vậy.
Nhưng mà hắn không làm.
Nếu nàng một lòng muốn phụ tá vua trở thành một công chúa hộ quốc, hắn liền canh giữ ở biên cảnh thay nàng bảo vệ mỗi tấc đất của lãnh thổ Đại Liêu này.
Nếu nàng nghĩ muốn đi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành một thế hệ Nữ đế, tay của hắn liền cầm đao kiếm, không ngại hai tay dính đầy máu tươi, thay nàng chém giết hết tất cả những người cản đường, chém bằng phẳng tất cả bụi gai ở con đường phía trước.
Hiện giờ, nàng nói nàng mệt mỏi.
Lục Thân Cơ đưa tay, ngón tay hơi chút thô ráp mơn trớn hai má của Trưởng công chúa.
“Ánh Tư,” Lục Thân Cơ chăm chú nhìn khuôn mặt như tranh của nàng, “Nếu như nàng mệt mỏi, hiện tại ta liền mang nàng đi.”
Lông mi của Trưởng Công chúa run rẩy gần như không thể nhận ra, nàng mở mắt, nhìn Lục Thân Cơ bên cạnh, nhíu mày lắc đầu, “Không, bây giờ còn chưa được. Hôm nay vài vị Thân vương đến đây, tất cả đều tâm tư khó đoán, lại càng chưa trừ được Tả tướng. Lần này Kinh quốc đến đây ngoài mặt nói chính là định ra liên minh ngừng chiến vĩnh viễn, nhưng trên thực tế xác định là âm mưu gì đó. Theo dõi hành tung của Sở Hành Trắc lại mất dấu vết, chắc chắn là hắn và Kinh quốc cấu kết. Nếu như giao chiến cùng với Kinh quốc, thực lực ở trong quân chỉ sợ không đủ, nếu như lúc này Kinh quốc với Túc quốc lại…….”
“Ánh Tư!” Lục Thân Cơ nắm lấy tay Trưởng Công chúa, tràn đầy lo lắng cắt ngang lời của nàng.
“Phong Dương Hồng theo ta rất nhiều năm, kiến thức cả đời ta đã học đều truyền dạy lại cho hắn. Nếu trong quân không có ta, hắn cũng hoàn toàn có khả năng thay thế được vị trí của ta. Mặc dù thế lực các phái trong triều phức tạp, cựu thần trong triều cũng sẽ che chở cho Sở Hoài Xuyên.” Lục Thân Cơ dừng một chút, “Hoài Xuyên đã trưởng thành, dù sao hắn cũng là Vua của Đại Liêu, từ nhỏ là vua sống tại Hoàng gia, từ xưa đến nay có vị vua nào không thích nắm vương quyền ở trong tay chứ? Chẳng lẽ nàng muốn trơ mắt nhìn nàng và hắn từ từ xa cách sao?”
Trưởng Công chúa run rẩy đầu ngón tay, từ từ nắm chặt lấy tay của Lục Thân Cơ.
“Ánh Tư, buông tay đi…….”
Trưởng Công chúa nâng mắt, ánh mắt tùy ý nhìn vào một chỗ, trong mắt là một mảnh trống rỗng. Một hồi lâu, nàng mới nhẹ giọng nói: “Để ta suy xét cân nhắc lại, như thế nào cũng cần phải chờ qua lần này sau khi Kinh quốc rời đi……….”
Trong cung.
Sau lưng Lục Giai Bồ dựa vào mấy cái gối mềm, trên người lại đắp chăn bông rất dày. Đúng là một năm vô cùng giá rét, nàng lại đang ở cữ, trong phòng đốt nóng đầy đủ, ấm như ngày xuân.
Nàng ôm hoàng tử trong lòng, tự mình cho hắn bú.
Trong cung chuẩn bị vú nuôi rất nhiều, nhưng Lục Giai Bồ lại kiên trì tự mình cho tiểu hoàng tử bú.
Nàng nâng mắt, dịu dàng nhìn Sở Hoài Xuyên ngồi ở bên giường, ôn nhu nói: “Bệ hạ, người vẫn chưa đặt tên cho Hoàng nhi đấy.”
***Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
Sở Hoài Xuyên cúi đầu, lắc lư một con gấu bông bằng vải làm thành hình dạng con rồng---- --- đây là làm cho tiểu Hoàng tử.
Ý cười trên mặt của Lục Giai Bồ ngày càng sâu, cười khanh khách nói: “Nô tỳ nghe nói bá quan trong triều lấy quá nhiều tên cho Hoàng nhi, Bệ hạ vẫn chưa chọn được tên nào ư?”
Sở Hoài Xuyên lập tức nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Đám lão già kia nghĩ ra tên khó nghe muốn chết, cái gì mà ‘Khất Hòa’, ‘Xương Thịnh’, ‘Thuận Niên’, ‘Thái An’, ‘Bình Thái’, ‘Hiền Xá’……Đều là những thứ đồ chơi!”
“Trái lại nô tỳ cho rằng những tên này đều rất hay, dĩ nhiên, hoàng nhi chắc chắn cũng mong muốn được chính ngài đặt tên chữ đấy.” Ngón tay của Lục Giai Bồ ôn nhu sờ hai má mềm mại của tiểu Hoàng tử trong lòng.
Bỗng nhiên con ngươi đen bóng của Sở Hoài Xuyên xoay tròn lộ ra chút ranh mãnh, tiến đến gần trước mắt Lục Giai Bồ, nói: “Trẫm nghe nói trẻ con nhà dân thường lúc nào cũng có thói quen lấy tên phổ thông, nói là….. ‘Tên xấu thì dễ nuôi’! Nếu không thì, chúng ta đặt tên cho Hoàng nhi gọi là ‘Cẩu Đản’ đi?”
Thấy Sở Hoài Xuyên lại gần nói chuyện, Lục Giai Bồ nhìn hắn cẩn thận nghe, nhưng không nghĩ tới cuối cùng hắn lại nói ra lời như thế! Mặc dù tính tình của Lục Giai Bồ ôn nhu hiền thục cũng tức giận đến mức cầm lấy gối mềm ở phía sau lưng đập vào ngực Sở Hoài Xuyên.
Làm cho Sở Hoài Xuyên cười ha ha, “Ha ha ha ha, Lục Giai Bồ, thì ra nàng cũng cáu kỉnh hả?”
Lục Giai Bồ cắn môi, có chút không tình nguyện nhỏ giọng nhận sai: “Là nô tỳ sai rồi, thỉnh Bệ hạ giáng tội.”
Suy cho cùng là quen thuộc rồi, Lục Giai Bồ đã không còn giống như lúc vừa mới vào cung luôn phải thật cẩn thận cung kính đối đãi với Sở Hoài Xuyên, lúc này miệng nói giáng tội xong, nhưng thân thể lại chưa di chuyển, vẫn yên ổn ngồi ở trên giường.
“Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…….”
***Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận âm thanh của cây gậy gỗ va chạm trên mặt đất, tiểu Hoàng tử trong lòng Lục Giai Bồ không khỏi rầm rì hai tiếng.
Sở Hoài Xuyên lập tức nhíu mày, “Người nào ở bên ngoài!”
Âm thanh bên ngoài lập tức dừng lại, ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, Sở Nhã Hòa nắm trong tay một cây kiếm nhỏ bằng gỗ vui vẻ chạy vào.
“Nhã Hòa thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an mẫu phi!” Sở Nhã Hòa hơi hơi cong đầu gối hành lễ.
“Nhã Hòa như thế nào cầm thứ này chơi thế.” Lục Giai Bồ vẫy tay, kêu Nhã Hòa đi đến bên cạnh.
Sở Nhã Hòa duỗi thẳng cổ nhìn thoáng qua tiểu Hoàng tử ở trong lòng Lục Giai Bồ, giơ cây kiếm nhỏ bằng gỗ ở trong tay lên, “Nhã Hòa phải bảo vệ đệ đệ!”
Lục Giai Bồ cưng chìu xoa xoa đầu nàng, “Là đệ đệ trưởng thành phải bảo vệ Nhã Hòa nha.”
Sở Hoài Xuyên nhìn Lục Giai Bồ và Sở Nhã Hòa, từ từ thu lại ý cười trên mặt, nói: “Nhã Hòa, đi chơi đi.”
Sở Nhã Hòa chớp mắt, thật cẩn thận nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, mới buồn bã đi ra ngoài. Ngoài cửa ma ma nghe Sở Hoài Xuyên nói, vội vàng đi vào ôm tiểu công chúa ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại, nến cát tường ở phía trước lặng yên không một tiếng động nhạt đi rất nhiều.
Lục Giai Bồ gọi vú nuôi tiến vào, ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài, nàng hạ mí mắt, có chút áy náy nói: “Là nô tì lỗ mãng, tự tiện chủ trương rồi…….”
Nàng cắn môi, hiểu rõ hành động mờ ám của mình đã bị Sở Hoài Xuyên nhìn ra rồi.
Sở Nhã Hòa nói câu kia, là nàng dạy…..
Rất lâu Sở Hoài Xuyên không lên tiếng, Lục Giai Bồ vẫn cúi đầu liền đỏ hốc mắt, nàng từ từ nắm lấy chăn trên người, trong lòng có chút hối hận, có lẽ nàng không nên làm như vậy……….
“Trẫm lại chưa nói nàng, nàng khóc cái gì cơ chứ.” Sở Hoài Xuyên thở dài, có chút bất đắc dĩ lau nước mắt cho nàng. Lại nhịn không được oán trách một câu: “Không biết rằng lúc đang ở cữ không được khóc sao? Nàng mà có mù trẫm sẽ mặc kệ nàng!”
Lục Giai Bồ nắm lấy cổ tay của Sở Hoài Xuyên, hai tay nâng bàn tay của hắn lên, đỏ hồng đôi mắt nói: “Bệ hạ, nô tỳ sợ……..”
“Sợ sợ sợ! Cả ngày nàng đang sợ cái gì a!” Sở Hoài Xuyên lại nhịn không được chọc chọc đầu của Lục Giai Bồ, làm cho đầu của nàng hơi nghiêng sang một bên.
Tuy Sở Hoài Xuyên không giải thích điều gì với Lục Giai Bồ, nhưng mà hiện giờ Sở Hoài Xuyên thường xuyên ngủ tại nơi này của Lục Giai Bồ, Lục Giai Bồ và hắn ngày đêm ở chung với nhau, hắn làm những chuyện gì, đúng là nàng có biết một chút.
Lục Giai Bồ lấy thật lớn dũng khí, mới ngẩng đầu lên nhìn Sở Hoài Xuyên, nói: “Bệ hạ, nô tỳ cho rằng mấy năm nay Trưởng công chúa một lòng trung thành vì nước, người thật sự……Thật sự không nên……….”
***Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Nàng lại cắn môi, không biết nên nói như thế nào.
“Thật sự không nên cái gì?” Sở Hoài Xuyên tùy ý cười, “Mười sáu năm như một ngày Hoàng tỷ phái người giám sát từng cử chỉ hành động của trẫm, dù cho gần vua như gần cọp, dù cho đạo lý thân là thần tử tự bảo vệ mình. Mà hiện giờ Trẫm phòng bị Hoàng tỷ chính là vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn sao?”
Lục Giai Bồ há miệng thở dốc, cảm giác trong khoảng thời gian ngắn không biết phản bác như thế nào. Nàng lại suy nghĩ, mới lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng mà…….. Nhưng mà Trưởng Công chúa chưa từng hại chàng.”
Sở Hoài Xuyên giang hai cánh tay, thản nhiên cười nói: “Vậy Trẫm cũng có thể quang minh lỗi lạc nói một câu: Trẫm cũng chưa bao giờ hại Hoàng tỷ!”
Lục Giai Bồ mờ mịt luống cuống nhìn Sở Hoài Xuyên ở trước mặt, từ trước đến nay nàng chính là nhìn không thấu hắn, nhất là cái dạng này của Sở Hoài Xuyên.
Sở Hoài Xuyên lại giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của nàng, thả nhẹ giọng, nói khẽ: “Cô nương ngốc, không nên có tâm hại người nhưng không thể không có tâm phòng bị người. Đây là khi còn bé học vỡ lòng, tiên sinh liền dạy đạo lý….”
“Bệ hạ, nhưng mà nô tỳ rất lo lắng cho ngài!” Lục Giai Bồ từ từ tựa vào vai Sở Hoài Xuyên, “Nếu như ngài biết Trưởng Công chúa vẫn giám sát từng cử chỉ hành động của ngài, mà Trưởng Công chúa là một người sắc bén như vậy, nô tỳ sợ………”
***Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Thì ra là nàng lo cho hắn.
Hơi lạnh trong lòng Sở Hoài Xuyên từ từ được ôn nhu của nàng lấp đầy, cả đời này có thể gặp nàng, chính là trời xanh đã cho hắn điều may mắn lớn nhất.
“Lục Giai Bồ, lời mà nàng đã nói vẫn còn tính chứ? Mặc kệ là sống hay chết, mặc kệ vinh quang hay hèn mọn, nàng đều đã bằng lòng vẫn luôn ở bên cạnh trẫm…..”
“Dĩ nhiên, chỉ nguyện quãng đời còn lại không chia lìa, cho dù địa vị cao thấp sống chết………”
Sở Hoài Xuyên cầm tay nàng, ôm nàng vào trong lòng, “Vậy nàng tin tưởng Trẫm sao?”
Bỗng nhiên Lục Giai Bồ bình thường trở lại, nàng gật đầu, giao hết thảy cho hắn, ôn nhu lại kiên định nói: “Tin tưởng vững chắc không đổi.”