Thê Khống

Chương 164: Che mặt



Editor: minhngoc20vt

Lục Vô Nghiên vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn có chút mơ hồ. Hắn híp mắt lại nhìn Phương Cẩn Chi đang có chút nổi cáu ở trước mặt, hơn nửa ngày không phản ứng kịp lời của nàng nói là có ý gì.

“Cái…..Cái gì sư muội? Ai là sư muội?” Vẻ mặt Lục Vô Nghiên mờ mịt, hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên Phương Cẩn Chi lại nói một câu như vậy.

“Chàng còn giả bộ hồ đồ với thiếp sao?” Phương Cẩn Chi phồng hai má, hai bàn tay chống ở hai bên eo mảnh khảnh. Nhìn bộ dạng này, đúng là mang theo vài phần bộ dáng của người đàn bà đanh đá.

Nàng thở phì phò nói: “Trách không được Nhập Trà đã quá hai mươi tuổi rồi cũng không cho ra khỏi phủ, trách không được nàng ấy ở lại Thùy Tiêu viện lâu như vậy, người khác chàng liền soi mói đủ kiểu, nàng làm việc chàng liền hài lòng! Trách không được………Lúc trước khi thiếp mượn Nhập Phanh để dạy cho Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi, chàng cũng không để cho Nhập Phanh đi, mà cho rằng Nhập Trà thích hợp hơn…..Rõ ràng là cảm thấy Nhập Trà tốt mà!”

Nghe Phương Cẩn Chi sắp lôi chuyện của mười năm trước ra nói, Lục Vô Nghiên mệt mỏi nâng trán.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Này đều đã là chuyện thiếu niên lúc trước rồi…..”

Phương Cẩn Chi cố chấp kéo tay của Lục Vô Nghiên xuống, để cho hắn nhìn mình, thở phì phò nói: “Thời gian lâu thì như thế nào? Cho dù đã trôi qua nhiều năm, chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi! Cái gì chủ tớ…….Nàng rõ ràng chính là tiểu sư muội của chàng! Cùng nhau luyện kiếm cùng nhau lớn lên…..”

Phương Cẩn Chi cúi đầu, mím môi.

Giống như trước mắt nàng thật sự hiện lên bộ dáng của Lục Vô Nghiên và Nhập Trà cùng nhau luyện kiếm ở trong rừng trúc………

Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười kéo Phương Cẩn Chi một chút, để cho nàng nhích lại gần mình, vô cùng kiên nhẫn giải thích với nàng: “Được được được, ta nói từng cái từng cái cho nàng có được hay không?”

Thấy Phương Cẩn Chi gật đầu, Lục Vô Nghiên mới bất đắc dĩ nói sơ lược: “Tính tình của Nhập Trà lạnh lùng hơn một chút, mà tính tình của Nhập Phanh thì nhu hòa, không thích hợp dạy quy củ cho người khác. Huống chi, lúc ấy nàng là đầu bếp của Thùy Tiêu viện, nàng đi rồi, ta sẽ chết đói đấy!”

Phương Cẩn Chi suy nghĩ hình như là có chuyện như vậy. Từ trước đến nay ở phương diện ăn uống Lục Vô Nghiên thường hay bắt bẻ, lúc ấy mỗi ngày ba bữa cơm đều do Nhập Phanh nấu cho hắn…….

Nhưng mà Phương Cẩn Chi vẫn có chút mất hứng, nàng nghĩ nghĩ, mới rầu rĩ không vui nhỏ giọng nói: “Vì sở thích cá nhân của mình, liền không chịu đưa Nhập Phanh cho thiếp mượn dùng…..”

Lục Vô Nghiên trầm mặc một hồi, mới kiên trì nói: “Phu nhân dạy phải lắm, lần sau nàng lại nghĩ muốn mượn cái gì, vi phu tuyệt đối không có một chút băn khoăn nào!”

“Như thế này còn tạm được!” Khuôn mặt Phương Cẩn Chi lộ ra một chút tươi cười. Rất nhanh, nàng thu lại nét cười trên mặt, nói: “Nhưng mà chàng vẫn chưa giải thích chuyện của sư muội với thiếp đấy!”

“Đâu có sư muội nào, nếu theo như nàng nói vậy tất cả mọi người ở Nhập Lâu đều là sư tỷ, sư muội của ta rồi.”

Phương Cẩn Chi khó hiểu nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên liền nói: “Lúc trước mẫu thân chọn cho ta không ít sư phụ dạy võ, mười cái tám cái có đủ. Không chỉ dạy ta, cũng ở Nhập Lâu chọn ra một lượng lớn cùng nhau luyện tập, Nhập Trà, Nhập Tửu đều ở trong số đó.”

Giống như nhớ tới kinh nghiệm khi đó, Lục Vô Nghiên vẫn nhíu mày lại một chút, nói: “Cho dù cái gì đều là trước tiên dạy các nàng, đợi các nàng học xong, học thuần thục, sư phụ mới có thể dạy ta một lần. Sau đó để cho ta đấu với các nàng. Các nàng tự nhiên là bồi ta luyện tập đấy.”

“Thì ra là như vậy…...” Phương Cẩn Chi miễn cưỡng chấp nhận lý do này.

Đôi mắt sáng ngời của nàng chuyển động ở trong hốc mắt, lại hỏi: “Vậy vì lý do gì chàng cũng không cho các nàng xuất phủ lập gia đình?”

Lục Vô Nghiên giang tay, “Ta không phải là không cho, nếu nàng ta có ý trung nhân, hoặc nàng tìm được nhà nào thích hợp cho nàng ấy, vậy thì lập gia đình thôi.”

Phương Cẩn Chi nhìn chằm chằm thật lâu thật lâu vào đôi mắt của Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên tùy ý để cho nàng đánh giá.

Mãi đến khi hoài nghi trong mắt của Phương Cẩn Chi đều tiêu tán đi, Lục Vô Nghiên mới cười ôm nàng vào trong ngực, có chút bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều nói: “Nàng a…..”

Không còn lời nói của hắn, cũng không cần lời nói của hắn.

Phương Cẩn Chi rúc vào trong ngực của Lục Vô Nghiên, ngây ngẩn một hồi, giống như nghĩ lại những lời mà mình vừa mới nói hồi nãy một lần, sau đó bỗng nhiên tự mình bật cười.

Nàng xoay người, cúi đầu vùi mặt vào trong ngực của Lục Vô Nghiên cười ra tiếng.

Lục Vô Nghiên xoay thân thể của nàng lại, hai tay nàng che mặt, không chịu để cho Lục Vô Nghiên thấy mặt của nàng, miệng lại có chút ủy khuất nói: “Thật là……Quá mất mặt rồi!”

Nàng cũng hiểu được chính mình gần đây quá tùy hứng, thậm chí càn quấy khiến người chán ghét.

Nhưng mà…..Nàng không nhịn được!

“Được rồi, thu thập một chút đi ngắm hoa đăng, hôm nay chính là ngày hội Nguyên tiêu.” Lục Vô Nghiên cúi đầu, lấy tay nàng ra. Trên mặt Lục Vô Nghiên chỉ có ý cười cưng chìu, nào đâu có nửa phần chán ghét hoặc không kiên nhẫn.

Phương Cẩn Chi bỗng nhiên nhăn mặt lại từng chút một.

Nàng ngẩng đầu, sắc mặt cổ quái nói: “Vô Nghiên, thiếp nghĩ muốn nôn…..”

Lục Vô Nghiên vội vàng gọi người tiến vào.

“Không còn kịp rồi……” Phương Cẩn Chi cúi đầu, hoàn toàn nôn vào người Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên khiếp sợ trơ mắt nhìn Phương Cẩn Chi nôn đầy người hắn………

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Lúc Nhập Trà và Nhập Huân vội vàng chạy vào cũng hoảng sợ.

Nhập Trà vội vàng bưng ống nhổ tới, Nhập Huân lại vội vàng bưng nước và khăn. Lục Vô Nghiên vô cùng bình tĩnh đỡ Phương Cẩn Chi đứng dậy, lại đưa nước cho nàng uống, lại tự mình lau khóe miệng cho nàng.

Phương Cẩn Chi thở phào một cái, rốc cục cũng thoải mái một chút.

Nàng nhìn thoáng qua vết bẩn trên vạt áo màu trắng của Lục Vô Nghiên, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Khụ khụ, thiếp còn tưởng rằng thiếp sẽ không giống những phụ nữ có thai khác sẽ nôn như vậy, trước kia thiếp cũng không nôn, hôm nay không biết tại sao lại như vậy…..Ha ha….”

“Không có chuyện gì, đây đều là bình thường.” Lục Vô Nghiên ôn nhu cười với Phương Cẩn Chi, lại phân phó Nhập Huân nấu một chút đồ ăn thanh đạm cho Phương Cẩn Chi, ở đồ ăn thức uống đòi hỏi chú ý nhiều một chút.

An bày xong xuôi hết thảy, Lục Vô Nghiên chậm rãi đi ra phòng ngủ, đi đến phòng tắm.

Sau đó, hắn ở trong phòng tắm cho đến giờ tý.

Ngày hội hoa đăng tết nguyên tiêu, liền như vậy mà bỏ lỡ.

Phương Cẩn Chi nằm úp sấp ở trên tháp mỹ nhân, cầm trong tay một cái hoa đăng cá nghịch nước, tội nghiệp chờ Lục Vô Nghiên đi ra.

Thiểm Thiểm làm ổ bên cạnh nàng, thân thể nho nhỏ cuộn lại thành một khối, cúi đầu ngủ.

Phương Cẩn Chi thực sự là vô cùng mệt mỏi, ngáp liên tiếp mấy cái. Thiểm Thiểm ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, cũng duỗi người, thân thể mềm mại từ từ kéo dài.

“Tam thiếu nãi nãi, đã rất trễ, hay là người nghỉ ngơi trước đi.” Nhập Trà đi tới, ngồi xổm trước người Phương Cẩn Chi, nhẹ nhàng nói.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, đánh giá Nhập Trà một hồi, mới mở miệng: “Nhập Trà, ngươi thật sự nghĩ muốn cả đời ở lại Thùy Tiêu viện sao? Cũng không có tính toán lập gia đình sao?”

Nhập Trà giật mình, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng. Nàng rất nhanh che dấu kinh hoảng này xuống. Nàng biết gần đây Phương Cẩn Chi có lẽ là vì mang thai, bỗng nhiên trở nên thích so đo. Liền ngay cả một con mèo, cũng không thích nó tới quá gần Lục Vô Nghiên.

Trong đầu Nhập Trà chuyển động cực nhanh, càng nghĩ càng kinh hãi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Nàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Từ nhỏ Nhập Trà đã đến Nhập Lâu, về sau lại càng may mắn được chọn tới Thùy Tiêu viện hầu hạ, đây là vinh hạnh của Nhập Trà. Nô tỳ chỉ nguyện được ở lại hầu hạ bên cạnh Tam thiếu gia và Tam thiếu nãi nãi, không hề muốn lập gia đình.”

Nhập Trà cắn môi, dừng một chút, lại nói: “Nếu như Tam thiếu gia và Tam thiếu nãi nãi muốn nô tỳ gả cho người nào, nô tỳ tự nhiên nguyện ý vâng theo.”

Phương Cẩn Chi nhíu nhíu mày, “Cũng không có đuổi ngươi đi…….”

Nàng bỗng nhiên đến gần Nhập Trà, nhỏ giọng nói: “Bởi vì Nhập Phanh thích Lục Vô Nghiên nên mới bị Lục Vô Nghiên gả cho người khác, chuyện này ngươi biết không?”

Nhập Trà sửng sốt, nàng do dự chớp mắt một cái, mới gật đầu, “Nô tỳ biết……”

“Vậy ngươi thích Lục Vô Nghiên sao?” Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, rốt cục hỏi trực tiếp rồi.

Nhập Trà cũng thật không ngờ Phương Cẩn Chi thế mà lại hỏi như vậy! Nàng sợ tới mức sắc mặt tái mét, lập tức quỳ xuống, “Nô tỳ không dám!”

“Ta nói đùa với ngươi, ngươi vội cái gì chứ.” Phương Cẩn Chi đỡ một phen, để cho Nhập Trà đứng lên.

Nàng quơ quơ đèn hoa đăng cá nghịch nước trong tay, cười hì hì nói: “Thích một người làm sao có cái gì dám hay không dám chứ?”

Nhập Trà không rõ hôm nay Phương Cẩn Chi vì cái gì đột nhiên nói với nàng những lời này, nàng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bối rối.

“Đi xuống đi.” Lục Vô Nghiên ra khỏi phòng tắm, đi vào sảnh chính.

“Dạ.” Nhập Trà quy cũ hành lễ với Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, mới nhẹ nhàng lui ra.

Lục Vô Nghiên đi đến bên cạnh Phương Cẩn Chi, nói: “Ta đã nói rồi, nếu như nàng không thích nàng ta, cũng tùy nàng trực tiếp đánh nàng ta đuổi ra ngoài.”

“Không có không thích nàng….” Phương Cẩn Chi chu miệng, “Chỉ có ghen tỵ một chút!”

“Hửm?”

“Nàng quen biết chàng sớm hơn thiếp thật nhiều năm nha!” Phương Cẩn Chi mở to hai mắt, nghiêm trang nói.

Lục Vô Nghiên cúi người, ôm lấy cả người Phương Cẩn Chi, bế nàng lên trên lầu, vừa đi vừa nói: “Kia chẳng phải nên là nhớ rõ bà mụ năm đó mẫu thân sinh ta sao? Bà ta còn biết ta sớm hơn.”

“Đúng a….!” Phương Cẩn Chi tiếp một câu, “Còn là lúc thân thể chàng trần truồng!”

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Giờ này khắc này, lần đầu tiên Lục Vô Nghiên thật sự cảm nhận được cái gì gọi là không phản bác được.

Bởi vì đã qua giờ tý, Phương Cẩn Chi đợi Lục Vô Nghiên tắm rửa xong đã buồn ngủ không chịu được, đợi đến khi Lục Vô Nghiên ôm nàng trở lại phòng ngủ, nàng đã ngủ thiếp đi rồi.

Lục Vô Nghiên cẩn thận đặt nàng ở trên giường.

Nhìn Phương Cẩn Chi đang ngủ say khóe miệng còn mang theo ý cười, Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng thở ra, trong lòng trông mong phản ứng trong thời gian mang thai của Phương Cẩn Chi sớm qua nhanh một chút….

Ngày mai phải dậy sớm, sáng sớm liền phải vào trong cung. Lục Vô Nghiên cũng không trì hoãn nữa, cởi giày lên giường, thật cẩn thận ôm Phương Cẩn Chi vào lòng. Trong bóng đêm hắn lẳng lặng chăm chú nhìn hình dáng mơ hồ của Phương Cẩn Chi, không lâu, ngủ thật say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.