Thê Khống

Chương 167: Chịu thua



Editor: Hoàng Nam

Sau khi trưởng công chúa ổn định lại cảm xúc, trở lại bữa tiệc thì bữa tiệc đã tới hồi kết thúc, không ít quan viên đã rời cung.

Thấy sắc mặt bà không được vui, Lục Thân Cơ vội để bình rượu xuống, tiến đến nghênh  đón. Ngồi cùng bàn với hắn là một võ tướng say rượu, cười nói: "Đã chia tay rồi, Lục tướng quân còn quan tâm nàng ta như vậy làm gì!"

Lục Thân Cơ tức giận, trợn mắt nhìn hắn, rời chỗ ngồi đi đến nghênh đón trưởng công chúa.

"Sao vậy?" Lục Thân Cơ cầm trưởng công chúa tay, cảm thấy tay của bà vô cùng lạnh lẽo. Cảm xúc cũng không tốt lắm.

Ở phía xa những vị quan chưa rời đi cũng đang nhìn về hướng này.

        Ở bất cứ nơi nào, chỉ cần có trưởng công chúa là ở nơi đó luôn hấp dẫn nhiều ánh mắt.

"Chúng ta trở về thôi." Trưởng công chúa cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt của mình.

Lục Thân Cơ là người hiểu rõ nhất sự cao ngạo của bà, biết bà không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của mình, lập tức nghiêng người, dùng thân thể ngăn trở những ánh mắt đang soi mói, che chở bà rời khỏi cung.

Cho dù như vậy, người có lòng vẫn phát hiện ra sự khác thường của trưởng công chúa, hỏi thăm một chút, có thể biết trưởng công chúa vừa gặp Hoàng đế. Trong lòng mỗi người đều có riêng suy nghĩ.

Biệt viện của trưởng công chúa cách hoàng cung không xa, vì vậy mỗi lần vào cung trưởng công chúa sẽ ngồi kiệu, không  ngồi xe ngựa. Lục Thân Cơ và bà ngồi trong kiệu, cùng nhau trở về.

Ngồi trong kiệu, trưởng công chúa nhắm mắt, tựa đầu vào vai Lục Thân Cơ, dáng vẻ cái gì cũng không muốn nói. Lục Thân Cơ liếc nhìn bà, nắm bả vai của bà, cũng không hỏi gì.

Một lúc sau, đã đến biệt viện.

"Đến nơi rồi." Lục Thân Cơ thấy trưởng công chúa không động, mới lên tiếng nhắc nhở.

Trưởng công chúa ngồi yên lặng một lát, mới đứng dậy ra khỏi kiệu. Trở lại trong biệt viện, câu đầu tiên là hỏi Nhập Tửu xem Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi có nghỉ lại hay không, rồi mới sai người pha cho mình cốc trà nóng.

Hôm nay Lục Vô Nghiên mang theo Phương Cẩn Chi  vào cung tham gia lễ sắc phong thái tử , chỉ là sau khi nghi thức của lễ sắc phong kết thúc, Lục Vô Nghiên liền mang theo Phương Cẩn Chi trở về, không tham gia cung yến. Kể từ khi Phương Cẩn Chi có thai, Lục Vô Nghiên chăm sóc vô cùng cẩn thận , không để cho nàng chịu một chút mệt nhọc, càng không muốn để cho nàng ăn đồ ăn bên ngoài.

Hôm nay Trưởng công chúa, đầu đội mũ phượng, trên người đeo nhiều đồ trang sức, mặc bộ cung trang vô cùng dày dặn, nặng nề. Thị nữ mất rất nhiều thời gian để sửa soạn trang điểm, mặc cung trang, đeo đồ trang sức cho bà.

Lục Thân Cơ đi lên phía trước, đuổi thị nữ ra khỏi phòng, tự mình đến bên cạnh trưởng công chúa tháo từng món đồ trang sức trên đầu bà xuống. Mái tóc dài đen nhánh lập tức rũ xuống, ánh mắt Lục Thân Cơ khẽ ngưng lại.

Hắn nhìn trưởng công chúa đang nhắm mắt, lặng lẽ giấu sợi tóc bạc đi.

Tay của hắn hơi run run.

Trưởng công chúa nở nụ cười, nói:  "Nhẹ nhàng thôi, đừng làm mạnh tay, vấn tóc, đội mũ phượng từ sáng đến giờ nên da đầu đau lắm."

Trưởng công chúa giơ tay lên, xoa xoa chỗ đau.

Lục Thân Cơ chợt ôm bà vào lòng, cảm giác đau đớn trong lòng như thít lại, hai cánh tay hắn từ từ siết chặt, hận không thể mang cả thân thể bà vào giam vào trong ngực mình.

"Mau buông ra, bộ đồ này đã ngột ngạt lắm rồi, giờ ông siết chặt như vậy khiến ta không thở nổi." Trưởng công chúa vỗ vỗ vào lưng Lục Thân Cơ, để cho hắn buông ra.

Lục Thân Cơ lúc này mới buông bà ra, hắn có chút xấu hổ cười nhẹ, không được tự nhiên nói: "Đột nhiên thấy có sợi tóc bạc, nên có chút không quen . . ."

Trong ấn tượng của ông Sở Ánh Tư là một mỹ nhân diễm lệ. Bà sao có thể có tóc bạc được?

Trưởng công chúa cũng không quá mức để ý cười cười, nói: "Có gì lạ đâu, ta cũng không còn trẻ mà."

"Thế nào không còn trẻ? Nàng trẻ mãi không già!" Lục Thân Cơ cau mày, giọng nói mang theo vài phần cố chấp.

"Được, được, được." Trưởng công chúa cười đồng ý, cúi đầu hiểu được suy nghĩ trong lòng người này.

Lục Thân Cơ đứng thêm một lát, im lặng cởi bộ cung trang, đỡ bà bước vào thùng nước ấm.

Cả thân thể  được ngâm trong nước nóng, khiến trưởng công chúa cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, mệt mỏi trên người cũng phai đi không ít.

Lục Thân Cơ đứng ở bên ngoài thùng nước tắm, khẽ khom người, tùy ý đặtcánh tay lên thành thùng nước tắm, hỏi: "Sao thế? Là chuyện của Hoài Xuyên à?"

       Cảm xúc của trưởng công chúa trở nên khá hơn một chút khi nhìn thấy hắn. Ánh mắt bà sững lại, chậm rãi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Thấy vậy Lục Thân Cơ không hiểu ra sao, hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"

Trưởng công chúa thở dài, mới nói: "Chẳng qua là cảm thấy  thất bại, rất nhiều chuyện làm không tốt, vô tình làm tổn thương người bên cạnh . . ."

Lục Thân Cơ nghiêm túc gật đầu một cái, nói: "Không sai."

Trưởng công chúa có chút kinh ngạc nhìn hắn, cau mày chất vấn: "Không biết dỗ dành ta hay sao? sao lại nói theo ta vậy?"

"Đúng đúng đúng, nàng không thể thất bại, nàng là người hoàn hảo, mọi chuyện nàng làm đều rất tốt!" Lục Thân Cơ lập tức sửa lại.

Trưởng công chúa nhíu mày  càng sâu: "Lục Thân Cơ, ông không có bản lãnh nói láo đâu."

"Này, " Lục Thân Cơ đứng thẳng người, "Sở Ánh Tư, rốt cuộc ta phải làm thế nào đây? Thuận theo ý nàng cũng không được, nghịch ý nàng cũng không được?"

Trưởng công chúa cầm tấm vải bông treo trên giá, trực tiếp ném vào ngực Lục Thân Cơ, tức giận nói: "Chà lưng cho ta!"

Lục Thân Cơ lầm bầm một tiếng, thấm ướt miếng vải bông, đưa lên chà lưng cho trưởng công chúa.

Trưởng công chúa nghiêng người về phía trước, nhắm mắt, nằm bên thùng tắm , lộ ra toàn bộ phần lưng,  mặc cho Lục Thân Cơ lau cho bà. Lục Thân Cơ chà lưng cho bà sau đó men theo nách bà, lau lên phía đằng trước.

Trưởng công chúa khó chịu đẩy khăn trong tay hắn ra, xoay người lại, hỏi: "Lục đại tướng quân, Bổn cung cần ngươi dùng sức."

"Nguyện ra sức vì Điện hạ." Lục Thân Cơ vừa cởi quần áo vừa nói.

"Ông nói, làm thế nào để đối xử tốt với người khác?"

"Há?" động tác cởi quần áo của Lục Thân Cơ chợt khựng lại, "Ta đối với nàng không tốt sao?"

"Cũng tạm chấp nhận được." Trưởng công chúa cau mày suy nghĩ trong chốc lát, tính tình Lục Thân Cơ và bà có chút giống nhau. Bà có nhiều chuyện suy nghĩ, hỏi hắn cũng không có hiệu quả.

Bà bĩu môi chê bai Lục Thân Cơ, "Sao ông cởi quần áo chậm vậy ?"

Bà từ trong bồn tắm đứng lên, lấy tay kéo bộ quần áo trên người Lục Thân Cơ vứt xuống sàn, kéo mạnh hắn vào trong bồn tắm, cúi người với về phía trước.

Lục Thân Cơ thầm nghĩ bị biến thành công cụ phát tiết rồi. . . , hầu hạ thôi.

Ngày hôm sau vào lúc ăn sáng, Phương Cẩn Chi  phát giác ánh mắt trưởng công chúa thỉnh thoảng liếc trên người nàng, điều này làm cho nàng hơi mất tự nhiên .

Nàng quay qua nháy mắt với Lục Vô Nghiên, nhưng Lục Vô Nghiên không phản ứng chút nào, hẳn là cũng không phát hiện ra. Trong lòng Phương Cẩn Chi không khỏi có chút khổ não, chẳng lẽ là nàng đa tâm sao?

Cũng có thể, kể từ khi có bầu, cảm giác của nàng trở nên rất nhạy cảm.

Nghĩ như vậy, nàng liền an tâm ăn đồ .

"Nàng nếm thử món này một chút đi, mùi vị không tệ." Lục Vô Nghiên gắp một miếng bánh điểm tâm hoa mai cho Phương Cẩn Chi .

Phương Cẩn Chi  cong mắt, tình tứ  nhìn Lục Vô Nghiên, rồi mới vui vẻ ăn bánh điểm tâm hoa mai, ăn xong vẫn không quên đối với Lục Vô Nghiên cười nói: "Ăn ngon quá!"

Nàng khẽ nhích lại gần Lục Vô Nghiên, nhỏ tiếng nói một câu, khiến cho Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Quan sát cử chỉ âu yếm của hai người, khóe miệng trưởng công chúa toát ra nụ cười.

Xem ra bà suy nghĩ không sai.

Tính cách của bà và Lục Thân Cơ mạnh mẽ, cố chấp không bao giờ để ý đến người khác. Huống chi tính tình Lục Vô Nghiên vô cùng lạnh nhạt, hắn lại càng không bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác.

Người khéo léo hiểu lòng người, lại biết cách làm người khác vui vẻ, hạnh phúc, nhất định là Phương Cẩn Chi . . .

Vì vậy người có tính tình cổ quái như Lục Vô Nghiên bị nàng khuất phục hoàn toàn.

Trưởng công chúa cười cười, bỏ đũa trong tay xuống.

Đợi đến lúc ăn xong bữa sáng, trưởng công chúa liền giữ Phương Cẩn Chi lại.

"Con nói xem, phải làm thế nào để đối xử tốt với người khác? Làm thế nào để có thể khiến người khác hạnh phúc?" Trưởng công chúa hỏi trực tiếp.

Bà hỏi dồn dập, liên tiếp khiến Phương Cẩn Chi bối rối.

Tại sao bà bà lại muốn hỏi nàng vấn đề này? Còn nữa, trưởng công chúa muốn làm cho ai hạnh phúc? Chẳng lẽ là Lục Thân Cơ?

Nhưng Phương Cẩn Chi nàng là con dâu!

Cũng chỉ trong tích tắc, trong lòng Phương Cẩn Chi xẹt qua ngàn vạn loại suy nghĩ, ngàn vạn ý định, hết sức phức tạp.

Thấy Phương Cẩn Chi mãi không lên tiếng, trưởng công chúa cau mày hỏi: "Cái này rất khó học sao?"

Trong lòng Phương Cẩn Chi  rơi "Lộp bộp". Trời ơi! Trưởng công chúa đúng thật là đang muốn cùng nàng học tập cách đối xử với người khác, làm thế nào lấy lòng người khác rồi!

"À. . . cũng không khó khăn lắm đâu ạ . . ." Phương Cẩn Chi  cẩn thận trả lời, "Muốn làm cho người khác hạnh phúc phải luôn suy nghĩ cho họ, đối với họ tốt là được. . . Chính là dùng tâm của mình suy nghĩ cho họ, nghĩ họ nghĩ gì, họ thích gì, ghét cái gì liền thay họ làm hết cho hết thảy."

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên nhìn, cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn vẻ mặt trưởng công chúa, thấy bộ dạng chau mày lại giống như  đang suy nghĩ cẩn thận những điều nàng vừa nói với bà.

Phương Cẩn Chi  liền nói tiếp: "Chỉ cần thật lòng đối với một người, họ sẽ cảm nhận được!"

Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ một lát, mới hỏi: "Nếu như con làm ra chuyện chọc cho Vô Nghiên tức giận, khiến Vô Nghiên vừa tức lại vừa khổ sở, vậy con sẽ làm thế nào?"

Phương Cẩn Chi chớp mắt, hỏi: "Làm sai chuyện sao? là sai lầm nghiêm trọng phải không ạ?"

Trưởng công chúa gật đầu một cái, nói: "Xem là như thế đi."

"Nói xin lỗi thôi ạ!" Phương Cẩn Chi  lại suy nghĩ một chút, "Sau đó sẽ dỗ dành hắn!"

"Dỗ dành thế nào?"

Trong khoảng thời gian ngắn Phương Cẩn Chi cũng không biết nên nói gì, dù sao trưởng công chúa cũng là mẹ chồng của nàng nha! Nàng cảm giác cùng mẹ chồng nói về vấn đề này có phần hơi kỳ quái. . .

Nhưng trưởng công chúa vẫn dùng một loại ánh mắt mong chờ nhìn nàng, điều này làm cho Phương Cẩn Chi ngượng ngùng muốn lấp liếm cho qua.

Phương Cẩn Chi  cũng không biết ngày hôm qua trưởng công chúa và Sở Hoài Xuyên gặp nhau nói chuyện gì, nàng cho là trưởng công chúa hỏi nàng chuyện này là có liên quan đến mâu thuẫn, náo loạn với Lục Thân Cơ. Dù sao trưởng công chúa và Lục Thân Cơ hợp tan nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn ở tình trạng hòa ly. . . .

Phương Cẩn Chi cũng rất mong họ sẽ hòa hợp lại với nhau!

Nàng nhỏ giọng nói: "Con sẽ khóc. . . . . ."

"À?" Trưởng công chúa không có kịp phản ứng.

Phương Cẩn Chi  có chút ngượng ngùng nói: "Nói xin lỗi suông có vẻ không có thành ý lắm, vậy nếu như con khóc, hắn sẽ thương tiếc, thậm chí hắn sẽ cảm thấy mình là người có lỗi . . ."

Phương Cẩn Chi  thấp thỏm trong lòng,  không biết cùng trưởng công chúa nói chuyện này có đúng hay không. Nhưng nàng cảm thấy tính tình trưởng công chúa quá mạnh mẽ, khẳng định bà ở trước mặt Lục Thân Cơ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ chịu thua.

Nàng thử thăm dò nói: "Cái này cũng tùy theo từng người, nếu là lời của mẫu thân sợ rằng chỉ cần dùng giọng nói nhỏ nhẹ là đã có tác dụng rồi . . ."

Trưởng công chúa sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả.

Giờ bà mới hiểu được Phương Cẩn Chi đang hiểu lầm là bà muốn lấy lòng Lục Thân Cơ.

Phương Cẩn Chi  trong lòng càng nghi ngờ hơn, không chỉ có nghi ngờ mà còn bất an.

"Mẫu thân cười cái gì mà vui vẻ vậy?" Trùng hợp Lục Vô Nghiên và Lục Thân Cơ cùng nhau bước vào phòng .

Trưởng công chúa đã thu lại nụ cười, tùy ý nói: "Không có gì, cùng Cẩn Chi trò chuyện mà thôi."

Lục Vô Nghiên cũng không để ý, hắn đi tới bên cạnh  Phương Cẩn Chi, nâng nàng dậy, dịu dàng nói: "Hôm nay có chợ nông sản, nàng có muốn đi xem một chút hay không?"

Trong chớp mắt, hai mắt Phương Cẩn Chi mắt sáng lên, gật đầu liên tiếp.

Thi lễ cáo từ với trưởng công chúa và Lục Thân Cơ , Phương Cẩn Chi liền vui vẻ kéo tay Lục Vô Nghiên, cùng hắn đi chợ.

Trưởng công chúa ngồi ở trên ghế mây bên trong, nhìn dáng vẻ mềm mại dựa dẫm, tựa sát vào Lục Vô Nghiên của nàng, dáng vẻ yêu kiều khi ngửa mặt lên nói chuyện với Lục Vô Nghiên của Phương Cẩn Chi.

Nàng từ từ suy nghĩ đến những lời Phương Cẩn Chi vừa mới nói.

"Hôm nay nàng không cần vào cung sao?" Lục Thân Cơ ngồi ở một bên ghế bành, vừa cởi giày vừa hỏi.

Trưởng công chúa đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Thân Cơ, ngồi xổm xuống, động tác cực kỳ chậm chạp lại nhu thuận cởi giầy cho hắn.

"Hôm nay không đi." Âm thanh mang theo vài phần mềm mại thuộc về bà năm xưa.

Lục Thân Cơ sửng sốt thật lâu, mới lấy tay sờ lên trán của bà: "Nàng bị sốt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.