Thê Khống

Chương 168: Trùng hợp



Editor: minhngoc20vt

Trong tay Trưởng Công chúa còn đang cầm đôi giày vừa mới cởi ra cho hắn, nàng ngốc ở đó một lúc lâu, mới bỗng nhiên ném thẳng đôi giày lên đùi Lục Thân Cơ.

“Bản cung thấy chính ngươi mới phát sốt lên đấy!”

Nàng “Soạt” một tiếng đứng lên, xoay người liền đi ra ngoài, không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của Lục Thân Cơ.

Lục Thân Cơ vội vàng ném đôi giày sang một bên, cau mày nhìn về phía ống quần bị dơ, hắn kéo ống quần, phủi phủi vết bẩn.

“Ôi chao, y phục ta vừa mới thay…….”

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng Công chúa, thấy nàng đã đi xa, không khỏi gãi gãi đầu, kinh ngạc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Này là lại làm sao vậy? Hôm nay ta không có trêu chọc nàng a…..”

…….

Mấy ngày trước Phương Cẩn Chi liền dùng mưu khiến cho Lục Vô Nghiên dẫn nàng đi dạo chợ, nàng còn nhớ rõ lúc nhỏ, được dưỡng phụ khiêng lên vai đi dạo chợ ngắm nhìn quang cảnh, lúc ấy nhiều chi tiết đã không còn nhớ rõ, nhưng mà nàng vẫn nhớ rõ bánh bao nhân thịt ở trong chợ rất thơm, còn có bánh gạo ngọt mềm dẻo, đồ chơi làm bằng đường rất ngọt, mứt quả đỏ rực………

Đáng tiếc lớn thêm vài tuổi, liền không thể tùy tiện ra ngoài được nữa, ngay cả loại địa phương như chợ này cũng không có biện pháp để đi.

Nhưng vì mang thai, Phương Cẩn Chi đặc biệt tưởng nhớ đến đồ ăn vặt ở trong chợ.

“Muốn bánh bao!” Phương Cẩn Chi chỉ vào một cửa hàng bán bánh bao ở phía trước, chép chép miệng.

Lục Vô Nghiên thở dài, một mặt nói: “Những thứ kia không sạch sẽ không ăn được”, một mặt lại bước ra phía trước, mua cho Phương Cẩn Chi một lồng bánh bao hấp.

Bánh bao hấp bán ở bên ngoài không thể so được với bánh bao ở trong phủ làm, bánh bao ở trong phủ làm chú trọng đến mỹ quan tinh xảo, mỗi một cái đều rất nhỏ, dùng nguyên liệu lại càng được xem trọng. Mà bánh bao hấp bán ở chợ mua cho Phương Cẩn Chi nhỏ bằng nắm tay, lại vỏ dày nhân ít.

Phương Cẩn Chi cầm lên một cái bánh bao, hé miệng cắn một miếng lớn. Nàng nhíu nhíu mày, “Chưa ăn đến nhân……”

Lục Vô Nghiên cười nàng: “Không thể ăn liền vứt đi, về phủ muốn ăn dạng gì mà không có.”

“Vỏ bánh ăn cũng được!” Phương Cẩn Chi lắc đầu, lại cắn một miếng lớn. Nàng nhíu mày lại lập tức giãn ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười thỏa mãn, “Có, có! Oa, thiếp tưởng rằng bánh bao chay, hóa ra lại còn có thịt!”

Mặc dù thịt bên trong rất ít……

Phương Cẩn Chi vừa ăn bánh bao, vừa nói từng chữ không rõ ràng: “Ăn ngon, ăn ngon!”

“Cho!” Nàng đưa một cái bánh bao đến bên miệng Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên ghét bỏ quay mặt đi.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Không ăn thì thôi, một mình thiếp ăn!” Phương Cẩn Chi thu tay, ăn từng ngụm từng ngụm.

“Vô Nghiên, Vô Nghiên!” Nàng lại đưa tay, chỉ mũ trùm đầu của mình.

Hôm nay nàng mặc một cái áo choàng màu xanh lam, mũ trùm đầu màu xanh lam có một tầng lông tơ màu tuyết trắng. Mũ trùm đầu kia rũ xuống, có chút che mắt nàng.

Nàng chỉ chỉ, Lục Vô Nghiên liền hiểu ý của nàng, vội vàng kéo mũ trùm đầu cho nàng, làm cho đôi mắt đẹp tươi cười của nàng lộ ra. Ban đầu là nàng mang mũ che mặt, nhưng mà nàng nhớ lại ăn uống bất tiện, Lục Vô Nghiên cũng thuận theo nàng.

“Vô Nghiên, Vô Nghiên! Thiếp muốn ăn gà ăn mày!” Phương Cẩn Chi vừa mới ăn xong bánh bao trong tay, liền nhìn thấy một cửa hàng bán thịt ở xa xa.

Nhìn thịt bày bán không che đậy, Lục Vô Nghiên cảm thấy đau đầu từng cơn.

“Vô Nghiên…….”

“Được được được!” Lục Vô Nghiên không có biện pháp, đành phải kiên trì, dẫn Phương Cẩn Chi đi qua.

Người bán hàng rong đập vỡ lớp bùn đất ở bên ngoài con gà ăn mày, hai tay nâng lên đưa cho Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên do dự một hồi lâu mới đưa tay nhận lấy.

Phương Cẩn Chi lại không cảm thấy những thứ này không sạch sẽ, vô cùng vui vẻ xé một cái chân gà, nàng ngửi ngửi, cười nói: “Thật thơm!”

“Nàng thích ăn thì tốt rồi.” Lục Vô Nghiên nhìn sườn mặt xinh đẹp của Phương Cẩn Chi, tâm tình cũng trở nên vui vẻ, khóe miệng không khỏi mang theo vài phần ý cười.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại thấy Phương Cẩn Chi nhăn mày nhíu mắt lại, vẻ mặt có chút đau đớn. Nàng vội vàng ném chân gà vào lá sen ở trong tay của Lục Vô Nghiên, xoay người chạy về phía ven đường.

Phương Cẩn Chi cúi người, nôn khan một trận.

Lục Vô Nghiên làm sao còn  quan tâm đến bánh bao và gà ăn mày trong tay, ném chúng đi, vội vàng đuổi theo Phương Cẩn Chi.

“Cẩn Chi, lại không thoải mái sao?” Lục Vô Nghiên đứng bên cạnh nàng, vỗ vỗ lưng nàng.

Phương Cẩn Chi nôn hồi lâu, mới thoải mái một chút. Nàng cũng không nôn ra được cái gì, nhưng mà lúc đứng thẳng lên, sắc mặt thật tiều tụy.

Thấy vậy Lục Vô Nghiên đau lòng một hồi, hận không thể túm tên tiểu tử không ngoan ngoãn ở trong bụng của nàng ra đánh một trận!

“Nàng còn muốn ăn cái gì không? Ta mua cho nàng.” Lục Vô Nghiên nói nhẹ nhàng, vẻ mặt chán ghét vừa nãy liền biến mất không thấy.

Phương Cẩn Chi mím môi suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Vậy thì mứt quả đi!”

“Được.”

Lục Vô Nghiên nắm tay nàng trở lại chợ, mua cho nàng một xâu hồ lô đường màu đỏ lớn nhất. Phương Cẩn Chi vừa mới cắn miếng trên cùng một cái, liền nghe thấy ở nơi xa truyền đến một trận âm thanh rao hàng thanh thúy của một cô nương.

“Bán kẹo đậu đỏ đây! Không ngọt không lấy tiền!” Âm thanh của cô nương vừa ngọt vừa vang dội, làm cho vô số người ghé mắt.

Phương Cẩn Chi cũng không khỏi nhìn quanh.

Lục Vô Nghiên biết nàng thích ăn kẹo đậu đỏ, cũng không chờ nàng nói ra, liền che chở nàng đi vào đám người.

Tiểu Đậu Nha vừa thét to, vừa bán kẹo đậu đỏ cho khách tới mua. Quầy hàng nào có cô nương gia, chỉ có một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi. Mặc dù trên mặt tiểu cô nương có một vết bớt, nhìn không hề xinh đẹp, lại hoàn toàn không xấu hổ, tiếng rao hàng lại vang dội hơn người khác, lại là giọng nói đặc biệt dễ nghe hiếm thấy, giống như tiếng chim hoàng oanh, lại càng làm cho người khác nguyện ý ghé lại mua một túi kẹo đậu đỏ về cho tiểu hài tử ăn.

Dù sao loại kẹo đậu đỏ này cũng không đắt.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Thì ra là người ở chỗ này bán kẹo đậu đỏ…….” Phương Cẩn Chi nghĩ một lát mới nhớ ra Tiểu Đậu Nha. Nếu nàng là một tiểu cô nương bình thường, nói không chừng Phương Cẩn Chi liền quên mất nàng rồi. Nhưng là trên gò má của nàng có một vết bớt hình bươm bướm quá mức đặc biệt, làm cho Phương Cẩn Chi càng nhớ kỹ nàng hơn.

Tiểu Đậu Nha đang vội vàng gói kẹo đậu đỏ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Phương Cẩn Chi, “Tỷ tỷ xinh đẹp! Tỷ cũng tới mua kẹo đậu đỏ sao!”

Phương Cẩn Chi cười gật đầu.

Tiểu Đậu Nha cầm hai túi kẹo đậu đỏ đưa cho Phương Cẩn Chi, “Kẹo đậu đỏ nơi này của ta tỷ cứ tùy tiện ăn! Không lấy tiền! À, chờ sau này ta buôn bán đắt rồi, cho dù bán món gì cũng không thu tiền của tỷ!”

“Như vậy sao được, làm sao có thể ăn mà không phải trả tiền cho ngươi chứ.” Phương Cẩn Chi cười lấy bạc vụn đưa cho Tiểu Đậu Nha.

Tiểu Đậu Nha cố chấp lắc đầu, nhất định không chịu nhận.

“Nếu như tỷ không cho ta bạc, ta đã sớm chết đói rồi, như thế nào có thể lấy bạc của tỷ! Không nhận! Không nhận!” Đừng nhìn thấy Tiểu Đậu Nha còn nhỏ hơn Phương Cẩn Chi mấy tuổi, nhưng dù sao từ nhỏ cũng là mò mẫm lăn lộn lớn lên, mà Phương Cẩn Chi lại được nuôi dưỡng ở nhà lớn, cho nên khí lực của nàng lớn hơn Phương Cẩn Chi, bạc vụn kia dễ dàng nhét trở về tay Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa, cầm lấy một túi kẹo đậu đỏ, túi còn lại đặt ở trên quầy của Tiểu Đậu Nha.

“Một túi này là đủ rồi.” Phương Cẩn Chi vừa cười vừa nói với Tiểu Đậu Nha nếu như sau này gặp cái gì phiền toái, hoặc là không đủ tiền vốn quay vòng có thể đi hiệu buôn Phương gia tìm nàng hỗ trợ. Tiểu Đậu Nha trái lại không có từ chối.

Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên tạm biệt Tiểu Đậu Nha, lại đi dạo ở trong chợ một hồi, Phương Cẩn Chi mới đề xuất muốn đi Vạn Phật Tự.

Vạn Phật Tự hương khói nghi ngút, rất nhiều người đến đó cầu con cầu bình an. Hiện giờ thai tượng của Phương Cẩn Chi vừa mới ổn định, nàng lại muốn đi một chuyến đến ngôi chùa được đồn là cực kỳ linh thiêng này, để cầu xin bình an cho bào thai chưa ra đời của mình.

Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi vừa rời khỏi quầy hàng của Tiểu Đậu Nha không bao lâu, một ông lão dung mạo xấu xí liền đi tới trước quầy của Tiểu Đậu Nha. Ông lão đã bị hủy dung này chính là Sở Hành Trắc.

Sở Hành Trắc cũng không có thấy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, hắn cũng không phải thảnh thơi đi mua một túi kẹo đậu đỏ. Chỉ là âm thanh rao hàng của Tiểu Đậu Nha vô cùng vang dội, phàm là người đi ngang qua không thể không bị nàng hấp dẫn ánh mắt.

Trước là vì âm thanh rao hàng của nàng, Sở Hành Trắc hơi hơi liếc mắt một cái. Mà nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của Sở Hành Trắc liền nhìn vào vết bớt trên mặt của Tiểu Đậu Nha.

Hắn không khỏi nghĩ đến cái bớt hủy đi dung mạo con gái của hắn. Nhưng mà tiểu cô nương trước mặt lại may mắn hơn con gái của hắn, cái bớt trên mặt rất nhỏ, cũng sẽ không có một phụ thân như vậy làm liên lụy đến tính mạng.

Nhớ lại Sở Nguyệt Hề, Sở Hành Trắc không tự giác đi tới trước quầy hàng.

Lúc nào trên mặt của Tiểu Đậu Nha cũng tươi cười, cho dù là lúc bận rộn không ngừng, vẻ tươi cười sáng lạn trên mặt nàng cho tới bây giờ cũng không biến mất.

“Vị gia gia này, người muốn mua kẹo đậu đỏ sao?” Tiểu Đậu Nha Ngẩng đầu lên, cười hì hì nhìn Sở Hành Trắc.

Sở Hành Trắc phục hồi lại tinh thần, hơi hơi nhíu mi.

“Kẹo đậu đỏ nơi này của ta rất ngọt nha! Gia gia mua về cho tiểu hài tử trong nhà ăn đi! Không ngọt không lấy tiền!” Tiểu Đậu Nha cười hì hì nhét vào trong tay Sở Hành Trắc túi kẹo đậu đỏ vừa nãy Phương Cẩn Chi để lại.

*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

“Ta không cần cái này……” Sở Hành Trắc lạnh lùng để lại túi kẹo đậu đỏ.

“Thật sự ăn rất ngon! Gia Gia như thế nào luôn luôn cau mày thế? Chẳng lẽ là do sẹo trên mặt……Không quan hệ nha! Người nhìn ta, ta xấu như vậy còn không sợ!” Tiểu Đậu Nha nhét túi kẹo vào trong tay Sở Hành Trắc, “Nếu trong nhà gia gia không có tiểu hài tử thì chính mình ăn cũng được nha, ăn đồ ngọt sẽ cảm thấy vui vẻ hơn! Túi kẹo này cho gia gia, ta không lấy tiền!”

Sở Hành Trắc nhìn túi kẹo đậu đỏ trong tay thật lâu, mới lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc, đặt trên quầy hàng của Tiểu Đậu Nha.

Nhìn thỏi bạc kia, Tiểu Đậu Nha bối rối.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy nhiều bạc như vậy!

“Gia gia, không cần nhiều như vậy!” Tiểu Đậu Nha vội vàng đuổi theo Sở Hành Trắc đã rời khỏi, “Kẹo đậu đỏ của ta chỉ bán giá hai đồng, bao nhiêu đây nhiều lắm!”

“Cầm lấy đi!” Sở Hành Trắc muốn rời đi liền bị Tiểu Đậu Nha nắm lấy tay áo.

Tiểu Đậu Nha bướng bỉnh không chịu buông tay, “Không được! Không được! Ta không thể làm tên gian thương! Hoặc là cho gia gia, hoặc là gia gia đưa ta hai đồng, không thể đưa nhiều hơn!”

Sở Hành Trắc bị nàng cuốn lấy có chút không kiên nhẫn, hiện giờ tuy dung mạo của hắn bị hủy, nhưng chung quy là tội phạm truy nã, thật sự không thể hấp dẫn chú ý của người khác. Hắn vội vàng đưa cho Tiểu Đậu Nha hai đồng, lại thu hồi thỏi bạc đã cho nàng, vội vàng lẫn trong đám người, đi Vạn Phật Tự.

Tiểu Đậu Nha cười hì hì bỏ hai đồng vào hà bao, vui thích trở về tiếp tục lớn tiếng rao hàng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.