Truyền thuyết kể rằng trong Vạn Phật Tự có hàng nghìn tăng sĩ tu hành. Thời bấy giờ thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, hàng nghìn vị tăng sĩ đó vùng lên dùng gươm giáo giết chết quân giặc, cứu độ dân chúng, vì sự thái bình của thiên hạ mà phạm phải sát giới. Sau đó ngồi thiền hóa Phật.
Dân chúng biết ơn hàng nghìn vị tăng sĩ đó đã cùng nhau tu sửa Vạn Phật Tự, đúc 1000 tượng Phật bằng vàng, ngày ngày thờ phụng.
Về sau chùa Vạn Phật Tự dần dần trở thành ngôi chùa rất linh thiêng. Từ các nhà quan quân quyền quý đến dân thường sẽ đến Vạn Phật Tự để cần bình an, nhất là những nhà có người nhà phải đi xa hoặc có phụ nữ mang thai.
Phương Cẩn Chi ngồi dựa vào một bên ghế, vừa ngắm nhìn 1000 bức tượng Phật trong đại điện, vừa chờ Lục Vô Nghiên trở lại. Lục Vô Nghiên đang thắp hương, cầu bình an trong chùa.
Lục Vô Nghiên không tin vào Phật, nhưng vì liên quan đến sự bình an của Phương Cẩn Chi và tiểu Vô Nghiên trong bụng, nên với vẻ mặt trang nghiêm trịnh trọng lễ Phật, dâng hương thành tâm cầu khẩn hơn bình thường rất nhiều. "A di đà Phật. . . . . ."
Đợi Lục Vô Nghiên dâng hương đi qua, phương trượng và mấy vị sư phía sau chắp tay trước ngực, khẽ khom người.
Lục Vô Nghiên cung kính đáp lễ, trở lại bên cạnh Phương Cẩn Chi .
"Chúng ta đi thôi." Lục Vô Nghiên dắt tay Phương Cẩn Chi, chậm rãi xuyên qua đại điện, đi về phía hậu viện.
Xuyên qua cửa sau, có hàng nghìn bậc thềm làm bằng đá, ở bậc đá trên cùng có xây dựng một ngôi miếu nhỏ, miếu này được xây dựng bên trong Vạn Phật Tự. Ở đây có đặt bức tượng Phật lớn nhất, trước mặt tượng Phật là một lư hương, đỉnh đồng bốn chân mạ vàng trạm trổ hình rồng. Bên trái của miếu có một cây Bồ đề cổ thụ, trên cây có treo vô số dải lục đỏ, trên những dải lụa đó có viết vô vàn những lời cầu nguyện, mỗi khi có làn gió thổi qua khiến cho những dải lụa đó bay phất phơ.
Ở bậc thềm đá trên cùng của ngôi miếu có vài người đang lễ Phật, treo lụa đỏ, những bậc đá phía trên đều có rất nhiều người đi lại. Tất cả mọi người đều im lặng, càng tôn thêm vẻ thành kính.
"Nàng cẩn thận chút, chúng ta không vội, cứ đi từ từ thôi." Lục Vô Nghiên nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi quay đầu sang nhìn hắn nở nụ cười, cũng nhỏ giọng nói: "Thiếp biết mà, sẽ không cố quá."
Lục Vô Nghiên gật đầu, đỡ Phương Cẩn Chi bước từng bước lên trên, thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi: nàng có mệt không?
Phương Cẩn Chi lắc đầu, đi tiếp lên trên, cũng có lúc mệt mỏi liền đứng trên bậc đá nghỉ một chút. Nàng nhăn nhó, nhỏ giọng nói: "Thiếp gây trở ngại cho mọi người rồi. . ."
Lục Vô Nghiên cười nói: "Là do đứa trẻ trong bụng nàng không có bản lĩnh nhẫn nại làm liên lụy đến nàng."
Phương Cẩn Chi một khắc trước còn nhăn nhó nghe Lục Vô Nghiên nói vậy lập tức nghiêm mặt, cau mày, "Chàng nói gì thế! Không cho nói con như vậy, hơn nữa, xa thế này, ngay cả một mình thiếp cũng không đi tiếp được!"
Lục Vô Nghiên biết rõ bây giờ Phương Cẩn Chi thường xuyên tranh chấp với hắn từng câu nói một nên hắn cũng không phản bác, lập tức nói theo nàng: "Đúng đúng đúng, không trách con, cũng không trách phu nhân, là tại mấy cái thềm đá này cao quá. . ."
Phương Cẩn Chi lúc này mới cười, gật đầu.
Đợi Phương Cẩn Chi nghỉ đủ rồi, Lục Vô Nghiên lại kéo tay nàng, tiếp tục đi lên trên.
"Nếu không thoải mái phải nói cho ta ngay, không được cố, nhớ chưa?" Lục Vô Nghiên liên tục dặn dò.
"Thiếp biết mà!" Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh. Giờ đây nàng không chỉ có một mình, nào dám dùng đứa nhỏ trong bụng làm tiền đánh cược.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, thấy mình đi chưa được đến nửa đoạn đường, có chút nhụt chí, nàng nhìn những bậc thềm đá kế tiếp đi lên trên đỉnh miếu và nhìn những dải lụa đỏ đang bay phất phơ treo trên cây Bồ Đề cổ thụ, có chút không cam lòng.
Đi được nửa đường rồi, làm sao đi nốt đoạn còn lại...!
Phương trượng đã nói, phải đi hết nghìn bậc đá này mới thể hiện tấm lòng thành, nếu không đi hết nghìn bậc thềm này, sao lại không biết xấu hổ mà cầu xin Phật tổ bình an được?
Đi!
Phương Cẩn Chi thoáng nghĩ trong lòng, bước hụt chân, không dẫm lên mặt bậc thềm đá. Thật may là Lục Vô Nghiên vẫn luôn dắt tay nàng, nên lúc thân thể nàng vừa lắc lư, đã vững vàng che chở nàng.
Phương Cẩn Chi ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Thiếp không sao, bước hụt chân thôi . . ."
Lục Vô Nghiên không nói gì, buông tay nàng ra, nhẩy lên bậc thềm trên, ngồi xổm xuống, nói: "Nàng lên đây đi."
Phương Cẩn Chi vừa trèo lên lưng Lục Vô Nghiên, vừa nhỏ giọng nói: "Phương trượng nói muốn thể hiện lòng thành thì phải đi hết số bậc thềm này, chỉ cần thành tâm thì sẽ được đền đáp, có thành ý thì điều cầu xin càng nhanh chóng thành hiện thực. . ."
Lục Vô Nghiên đứng dậy, cõng Phương Cẩn Chi tiếp tục đi lên.
"Vợ chồng là một thể, ta cõng nàng, chính là vợ chồng chúng ta có thành ý."
Phương Cẩn Chi khẽ giật mình sợ hãi, nàng nghiêng đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Lục Vô Nghiên, khóe miệng nàng nở nụ cười. Đặt cằm vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, gật đầu thật mạnh.
Tuy nói là vào đông, nhưng hôm nay là ngày đẹp trời, gió thổi nhẹ vào người mang theo sự mát mẻ. Qua một hồi lâu, Phương Cẩn Chi chợt nói: "Chúng ta bây giờ là ba người rồi."
"Ừ." bờ môi Lục Vô Nghiên liền nở nụ cười ấm áp.
Ba người rồi.
Lục Vô Nghiên rốt cuộc cõng Phương Cẩn Chi đi hết số bậc thang còn lại, sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí đặt Phương Cẩn Chi xuống. Phương Cẩn Chi cầm khăn tay, muốn lau mồ hôi cho Lục Vô Nghiên.
"Ah?" Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên, "Chàng không mệt sao? Như thế nào mà một giọt mồ hôi cũng không thấy . . ."
Vốn dĩ vóc người Phương Cẩn Chi nhỏ nhắn, Lục Vô Nghiên cõng nàng đi một đoạn đường này chắc chắn sẽ không mệt mỏi. Ánh mắt Lục Vô Nghiên cổ quái nhìn Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng nói: "Chỉ thời điểm vi phu làm chuyện gì đó thì mới có thể chảy mồ hôi thôi."
Phương Cẩn Chi mờ mịt nhìn Lục Vô Nghiên, lục lại trí nhớ, xem thời điểm nào Lục Vô Nghiên đổ nhiều mồ hôi, gương mặt của nàng lập tức đỏ rực lên.
Vào giờ phút này, đột nhiên Phương Cẩn Chi nhận ra lòng bàn tay mình ướt nhẹp, bị dính ướt từ phần lưng của Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi thở phì phò, trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: "Nơi này chính là cửa Phật thanh tịnh!"
Lục Vô Nghiên chỉ cười, cái gì cửa Phật thanh tịnh, hắn khi đến nơi này thấy câu nói đó không đúng chút nào.
Nàng không quan tâm đến cách suy nghĩ của Lục Vô Nghiên, thở phì phò xoay người bước nhanh về phía trước.
Lục Vô Nghi ên chợt nắm cổ tay Phương Cẩn Chi.
"Chàng làm gì thế. . ." Phương Cẩn Chi quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của Lục Vô Nghiên hơi khác thường.
Lục Vô Nghiên khẽ hất cái cằm lên, chỉ cho Phương Cẩn Chi nhìn. Phương Cẩn Chi nhìn theo hướng Lục Vô Nghiên nhìn, thấy Tĩnh Úc sư thái đang quỳ gối trước Phật tổ.
". . .Cẩn Chỉ tuổi còn nhỏ, sinh sản không dễ. Cầu Phật tổ từ bi, phù hộ cho nàng và đứa bé trong bụng được bình an." Tĩnh Úc sư thái quỳ gối trên đệm cói, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái.
Tiểu ni cô đứng bên cạnh vội vàng đến đỡ bà đứng dậy .
Tĩnh Úc sư thái phải dựa vào tiểu ni cô mới miễn cưỡng đứng dậy được, bà nghiêng người, tránh sang một bên để không bất kính với Phật tổ, sau đó ho một tràng dài.
"Sư thái hãy chú ý giữ gìn sức khỏe. . ." Tiểu ni cô vỗ nhẹ vào lưng bà.
Tĩnh Úc sư thái dứt cơn ho dài, mới cảm kích nói cảm ơn với tiểu ni cô, đi đến bên Hòa Thượng đang đứng cạnh tượng Phật, trịnh trọng nhận lấy một dải lụa đỏ, và hai lá bùa.
Hòa Thượng niệm một câu"A di đà Phật", mới nói: "Thí chủ trong lúc bệnh nặng không quản đường xá xa xôi, Phật tổ nhất định sẽ chứng tâm. Hai lá bùa này, một lá bùa thí chủ cầu bình an cho người thân, một lá để buộc chung với dải lụa đỏ, treo trên cây Bồ Đề, Phật tổ chắc chắn sẽ che chở."
"Đa tạ cao tăng." Tĩnh Úc sư thái mặc dù chưa quy y, một mình sống trong Tĩnh Ninh am nhiều năm như vậy, nên dùng nghi thức lễ Phật hướng vị Hòa Thượng này đáp lễ.
Hai tay bà dâng dải lụa đỏ cùng hai lá bùa từ từ đi ra khỏi Tự Miếu, đi về phía cây Bồ Đề.
Thấy bà lui ra, Phương Cẩn Chi vội lôi kéo Lục Vô Nghiên núp ở phía sau đỉnh đồng có khắc hình rồng để không bị Tĩnh Úc sư thái nhìn thấy. Phương Cẩn Chi mím môi thật chặt, nàng cũng không nói rõ ràng tại sao nhất định phải tránh ra, nhưng nàng không muốn gặp bà ngày hôm nay. Hình như chỉ vừa nghĩ tới Tĩnh Úc sư thái, trên cổ của nàng sẽ không khỏi phát ra hận ý, thậm chí trước mắt nàng còn hiện ra ánh mắt dữ tợn của Tĩnh Úc sư thái muốn giết chết nàng.
"Sư thái, sao lại đem hai lá bùa cũng buộc chung với dải lụa vậy?" Tiểu ni cô tò mò hỏi.
Phương Cẩn Chi thu hồi ý định, xuyên qua lư hương, nhìn sang.
Trong lúc Tĩnh Úc sư thái ở Tự Miếu đều quay lưng về phía Phương Cẩn Chi, lúc này Phương Cẩn Chi ngẩng lên, nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng từ ái của Tĩnh Úc sư thái lúc cúi đầu.
Trong nháy mắt, ảo giác hiện ra trước mắt Phương Cẩn Chi biến mất, giống như Tĩnh Úc sư thái đối diện với lư hương kia không phải là người mẹ muốn bóp chết con mà là bóng lưng của nàng cô đơn, lạnh lẽo trong rừng mai.
Tĩnh Úc sư thái cũng không giải thích rõ lý do vì sao buộc chung hai lá bùa với dải lụa cho cạnh tiểu ni cô nghe, nhưng Phương Cẩn Chi hiểu. . .
Tĩnh Úc sư thái không muốn đưa là bùa kia cho Phương Cẩn Chi, vì lo lắng Phương Cẩn Chi sẽ không cần.
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, nhìn Tĩnh Úc sư thái trèo lên cái thang dưới gốc cây Bồ Đề, cẩn thận từng li từng tí buộc dải lụa đỏ lên cành cây. Một trận gió thổi qua, dải lụa trên cây Bồ Đề cổ thụ bay lên. Tĩnh Úc sư thái không cẩn thận hít phải luồng gió lạnh, khiến bà ho mãi không thôi.
Bà đứng ở trên thang gỗ che miệng ho liên tiếp, nhìn vô cũng yếu ớt.
Tĩnh Úc sư thái ho một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn dải lụa đỏ do chính mình buộc lên cây, ý cười trong mắt thật sâu. Bà được tiểu ni cô đỡ xuống thang rồi dìu và từng bước đi xuống bậc thềm đá.
"Sư thái, chậm một chút, coi chừng dưới chân. . ." Tiểu ni cô dắt bà, liên tục nhắc nhở.
Phương Cẩn Chi từ phía sau lư hương, đứng ở trên thềm đá, lẳng lặng nhìn Tĩnh Úc sư thái chầm chậm đi xuống.
Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, không nói gì. Mặc dù trong cuộc sống Lục Vô Nghiên luôn vì Phương Cẩn Chi giải quyết mọi việc, nhưng với chuyện riêng của nàng, hắn không can thiệp quá sâu, những việc đó vốn là nên để chính nàng quyết định, hiện tại hắn cũng không có ý định can thiệp.
Tĩnh Úc sư thái được tiểu ni cô dắt đi xuống, bóng dáng càng ngày càng nhỏ. Một trận gió thổi qua, Phương Cẩn Chi cảm thấy có chút lạnh. Nàng quay đầu đi, cười với Lục Vô Nghiên nói: "Chúng ta vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
"Được." Lục Vô Nghiên không có nói gì, dắt nàng đi vào bên trong miếu.
Đầu tiên bọn họ nhận hương từ tiểu Hòa Thượng đưa, cắm vào trong lư hương, sau đó dắt tay nhau đi vào trong miếu, hai người quỳ gối trên đệm cói, thành kính nhìn tượng Phật vàng trước mặt nhắm mắt, chắp tay trước ngực.
Đợi đến lúc Lục Vô Nghiên mở mắt ra, Phương Cẩn Chi vẫn nhắm mắt thành kính cầu phúc. Lục Vô Nghiên liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến nhận dải lục đỏ cùng hai lá bùa bình an trong tay Hòa Thượng đứng bên cạnh.
Thật lâu sau, Phương Cẩn Chi mới chậm rãi mở mắt ra. Nàng mở mắt ra, trong nháy mắt, nhìn sắc vàng sáng óng ánh của tượng Phật , chợt thấy có chút chói mắt.
Nàng cầu xin rất nhiều điều.
Nguyện con sinh ra được bình an, cả đời khỏe mạnh vui vẻ.
Nguyện hai muội muội nếu phải tách ra mới tốt đẹp thì tách ra được bình an, từ nay về sau cuộc sống bước sang trang mới trở nên tốt đẹp hơn.
Nguyện cho ca ca ở nơi phương xa buông bỏ quá khứ, sống quãng đời còn lại tiêu dao tự tại.
Nguyện mọi người xung quanh, bất kể là bằng hữu hay người thân, hoặc là những người bèo nước gặp nhau, đều được hạnh phúc, bình an.
Nguyện cho Đại Liêu quốc thái dân an, thái bình, thịnh vượng.
Sau khi Phương Cẩn Chi mở mắt, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Vô Nghiên vẫn đứng ở một bên đợi nàng, trong lòng nàng"Lộp bộp" một tiếng.
Nguy rồi!
Quên cầu xin cho hắn rồi!
Phương Cẩn Chi quay đầu lần nữa, nhắm mắt lại, hướng về phía Phật tổ thành tâm cầu xin: Phật tổ ơi, Phật tổ, con còn một việc nữa quên chưa cầu xin người! Bây giờ con cầu xin . . .
Cầu xin cái gì bây giờ nhỉ?
Phương Cẩn Chi trong lòng lắng xuống, lặng lẽ nói: nguyện cho Vô Nghiên sống bình thản, nguyện con và Lục Vô Nghiên kiếp này không còn tiếc nuối.
Nàng thành tâm cúi lạy ba lạy, mới đứng lên.
Mặc dù Phương Cẩn Chi cầu xin rất nhiều điều, nhưng nàng vẫn chỉ đi đến bên cao tăng lấy một dải lụa và hai lá bùa. Nàng và Lục Vô Nghiên cùng đi ra khỏi Tự Miếu, đi tới cây bồ đề.
Lục Vô Nghiên đỡ Phương Cẩn Chi leo lên thang, che chở nàng, cầm lá bùa trong tay nàng buộc lên nhánh cây.
Phương Cẩn Chi do dự một lát, cầm dải lụa trên tay buộc cạnh dải lụa của Tĩnh Úc sư thái. Mỗi một dải lụa đỏ chỉ buộc một lá bùa, chỉ có dải lụa của Tĩnh Úc sư thái buộc hai lá bùa nên rất dễ nhận ra.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, cẩn thận tháo một lá bùa mà Tĩnh Úc sư thái buộc ở dải lụa đỏ xuống, cất vào trong túi của mình.
Lục Vô Nghiên để tất cả những điều nhìn thấy ở trong lòng, hắn yên lặng, trong lòng thở dài, hắn hiểu được muốn Phương Cẩn Chi có thể tiếp nhận người mẹ đã từng muốn bóp chết mình không dễ dàng chút nào.
Hắn giơ tay, buộc dải lụa của mình bên cạnh dải lụa của Phương Cẩn Chi.
Trong làn gió thổi nhẹ nhàng, hai dải lụa đỏ làm bạn với nhau bay phất phới.
Bước xuống thang, Lục Vô Nghiên tháo sợi dây đỏ buộc trên cổ tay Phương Cẩn Chi, cầm lá bùa buộc vào sợi dây đó rồi mới buộc lại vào tay cho nàng.
"Rất hợp nhau!" Phương Cẩn Chi quơ quơ cổ tay, dây chuông nhỏ trên cổ tay phát ra tiếng kêu nho nhỏ chạm vào lá bùa. Lá bùa kia chỉ to hơn ngón tay cái một chút xíu thôi.
Nàng lại kéo tay Lục Vô Nghiên lại, cởi tràng hạt Phật châu trên tay hắn xuống, xâu lá bùa vào, rồi buộc lại vào tay hắn.
"Cho ta à?" Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.
Hôm nay Phương Cẩn Chi đi cầu bùa bình an, chẳng lẽ không phải vì tiểu Vô Nghiên trong bụng sao? Huống chi, vừa rồi nàng cầu xin rất nhiều nguyện vọng. Kể cả nàng không nói, Lục Vô Nghiên cũng biết nàng nhất định sẽ cầu bình an cho tất cả mọi người xung quanh mình.
"Đúng vậy!" Phương Cẩn Chi cười đến rất rực rỡ, "Mặc dù cầu xin rất nhiều nguyện vọng, nhưng chàng vẫn là quan trọng nhất nha!"
Lời này, Lục Vô Nghiên thích nghe.
Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lễ Phật đã lễ Ph ật, cầu nguyện cũng cầu nguyện, nguyện vọng cũng được treo lên, bùa bình an mang cũng theo người rồi, đã đến lúc trở về, Phương Cẩn Chi thản nhiên vỗ vỗ lưng Lục Vô Nghiên, hiển nhiên là muốn hắn cõng, một bước cũng không muốn tự mình đi.
Nghìn bậc cầu thang đá, thời điểm nhìn từ phía trên nhìn xuống dài vô tận, nhìn khiếp người. Kể cả Phương Cẩn Chi không nói, Lục Vô Nghiên cũng tính toán không để cho nàng tự mình đi xuống.
Phương Cẩn Chi nằm ở trên lưng của Lục Vô Nghiên, nàng nhìn phía dưới không thấy bậc thềm đá cuối cùng, trong đầu không khỏi hiện lên bóng lưng Tĩnh Úc sư thái được tiểu ni cô dìu dắt, khó khăn đi từng bước xuống.
Chỉ mong. . . bà bình an đi xuống.
Phương Cẩn Chi khe khẽ thở dài.
Mặc dù âm than h của nàng rất nhỏ, nhưng không lừa gạt được Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên khẽ ghé mắt, nhìn nàng, cũng không truy vấn ngọn nguồn, mà tìm một đề tài, khiến Phương Cẩn Chi sao lãng sự chú ý sang vấn đề khác.
"Nghe nói cơm chay của Hưng Quốc Thiên Tự mùi vị rất tốt, nói không chừng nàng sẽ thích."
Phương Cẩn Chi liếm môi một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Thiếp có chút đói bụng . . ."
Nàng lại bắt đầu thao thao bất tuyệt cười, nói: "Thiếp sớm nghe nói, đậu hũ chay đặc biệt non mềm! Còn có vị của món đậu phộng hầm cực kỳ thanh mát, cháo hầm nấm béo ngậy, thơm ngon . . ."
Nghe giọng nói của Phương Cẩn Chi hết sức hào hứng, cho dù chưa được thưởng thức nhưng Lục Vô Nghiên cũng cảm thấy đói bụng và muốn ăn.
Nếu để Lục Vô Nghiên một mình đi lên một nghìn bậc thềm đá này thì chỉ trong chốc lát đến nơi, giờ cõng thêm một người nữa, hắn cũng không thể đi nhanh, bước đi rất chậm.
Đến bậc cuối cùng, Phương Cẩn Chi mới tụt từ trên lưng của Lục Vô Nghiên xuống, nghe thấy âm thanh nhỏ bàn tán bên tai.
"Làm sao lại té xuống trong đây?"
"Bậc thềm đá này cao như vậy, không phải là bước hụt chứ? Ta nhìn sắc mặt bà ý không được tốt, giống như người đang có bệnh vậy . . ."
"Chẳng lẽ mắc bệnh mới đi cầu xin sức khỏe? Không may bị bước hụt . . . ."
Sắc mặt Phương Cẩn Chi trắng bệch, lòng bàn chân lạnh toát, lạnh chạy lên tay, rất nhanh lan lên khắp toàn thân.
Lục Vô Nghiên hỏi một người bên cạnh: "Xin hỏi là ai té xuống? Người như thế nào?"
Mấy người đang bình luận khe khẽ nghe thấy tiếng hỏi liền quay lại, thấy Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi dung mạo hơn người, chất liệu quần áo mặc trên người càng thêm cao quý, vừa nhìn đã biết là nhà giầu sang phú quý. Bọn họ không dám đắc tội, vội nói: "Là có vị phụ nhân lúc xuống không cẩn thận té, vừa được mấy vị tăng nhân đưa đến nhà khách, bây giờ thế nào thì không rõ lắm . . ."