Lục Vô Nghiên dứt lời, Phương Cẩn Chi cau mày lại, nàng giơ tay lên che môi, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Nhìn bộ dáng này của nàng, lập tức Lục Vô Nghiên hiểu tiểu tử trong bụng của nàng đến giờ nghịch ngợm phá phách, không yên ổn. Lục Vô Nghiên vội vàng rót cốc nước ấm, đưa tới bên môi nàng, cho nàng uống vài ngụm, lúc này Phương Cẩn Chi mới cảm thấy dễ chịu.
Nàng ăn vội mấy miếng điểm tâm ngào đường chua ngọt trên bàn, cố gắng đè cảm giác chua xót trong dạ dày xuống.
Canh giờ cũng không còn sớm, lại bị lăn qua lăn lại lâu như vậy, hai người không nói chuyện khác nữa, tiếp tục ngủ. Về vấn đề của Quận chúa Kinh quốc, Lục Vô Nghiên đã nói qua rồi, Phương Cẩn Chi cũng không còn coi là quan trọng, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai Lục Vô Nghiên định đi ra ngoài, Phương Cẩn Chi nhớ hôm nay hắn nhất định sẽ bận rộn, trước lúc khai tiệc nếu để cho hắn trở lại đón nàng, nhất định sẽ bị muộn, mà hắn nhất định sẽ trở lại đón nàng. Cho nên Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, tính toán vào cung cùng Lục Vô Nghiên, ban ngày ở trong cung còn có thể hàn huyên với Lục Giai Bồ.
Thật ra thì Phương Cẩn Chi hiểu, đối với chuyện Lục Vô Nghiên và trưởng công chúa đang tính toán hôm nay, nàng không giúp đỡ được gì. Nhưng nàng lo lắng cho Lục Vô Nghiên, cho dù trong lúc mang thai bất tiện vẫn muốn ở bên cạnh Lục Vô Nghiên.
Huống chi, nàng có một lòng tin tuyệt đối, nếu có nàng đi cùng, tâm tình Lục Vô Nghiên sẽ khá hơn một chút.Vào những lúc hắn giận dữ, người khác không thể khuyên được, nhưng nàng lại có thể khuyên nhủ hắn một chút.
"Ta sẽ trở lại đón nàng cơ mà, cần gì phải dậy sớm như thế." Lục Vô Nghiên có chút không tình nguyện nâng Phương Cẩn Chi lên kiệu ấm, rồi sau đó đi theo vào.
Phương Cẩn Chi cười cười nghĩ thầm quả nhiên đoán không có sai, nếu nàng tính toán buổi tối một mình vào cung, Lục Vô Nghiên nhất định là không cho phép.
Bởi vì lần mang thai này, thời gian vừa qua đã giày vò hắn quá đủ rồi, hắn làm sao dám để chuyện gì gây thêm phiền phức nữa.
Chờ Lục Vô Nghiên vào trong kiệu, Phương Cẩn Chi kéo tay của hắn, ủ cho ấm, nói: "Không đến mức vất vả vậy đâu, mặc dù hàng ngày thiếp không dậy sớm, nhưng hôm nay bất chợt tỉnh dậy, vừa vặn dậy sớm đi đi lại lại nhiều vòng một chút cũng tốt . . ."
Phương Cẩn Chi vừa dứt lời, thấy một bóng trắng xóa vụt qua màn kiệu, thoáng một cái đã chui vào trong kiệu. Đợi đến lúc nàng phản ứng lại, thấy hai bên đùi mình ấm ấm, nặng nặng.
"Meo. . ." Con mèo mang to như mèo mẹ, trắng như tuyết nằm ở trên đùi Phương Cẩn Chi. Chỉ nửa tháng không thấy, nó mập lên một vòng trông thấy.
"Thiểm Thiểm?" Phương Cẩn Chi hết sức kinh ngạc, nơi này cách Ôn quốc công phủ khá xa...!
Nghe Phương Cẩn Chi kêu tên mình, Thiểm Thiểm vui vẻ nheo mắt lại, cái đầu nho nhỏ trắng như tuyết cọ cọ vào đùi của Phương Cẩn Chi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, có một con bàn tay ôm ngang bụng của nó, xách nó ra khỏi đùi Phương Cẩn Chi. Thiểm Thiểm lập tức quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên muốn ném Thiểm Thiểm xuống, nhưng thấy nó nhìn mình tội nghiệp, nhất thời mềm lòng, ở thời điểm định buông tay, nghĩ nghĩ rồi lại để nó lên trên đùi của mình.
Có chút không tình nguyện.
Thiểm Thiểm lại rất vui mừng, nó vui vẻ nhỏ giọng kêu "Meo meo..." mấy tiếng, ở trên đùi Lục Vô Nghiên duỗi dài người hưởng thụ.
Phương Cẩn Chi cau mày, nói "Hay nhỉ, nghe có vẻ con mèo này ở trong lòng chàng vui vẻ hơn nhiều so với ở trong lòng thiếp! Chắc chắn là nó tính toán đi đến chỗ của chàng rồi!"
Giọng nói không mấy vui vẻ, có vị chua chua....
Động tác duỗi người của Thiểm Thiểm cứng đờ.
Lại đến rồi . . .
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, "Vậy thì trên đường quăng nó đi!" Làm ra vẻ muốn ném Thiểm Thiểm ở trên đùi xuống.
"Đừng!" Phương Cẩn Chi chặn tay Lục Vô Nghiên lại, tâm nàng nhất thời mềm xuống, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của Thiểm Thiểm, "Nhất định là nó đợi vết thương lành nên mới vội vàng chạy tới đây. . ."
Nàng lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào lỗ mũi Thiểm Thiểm, "Xa như vậy còn có thể tìm ra được, rõ ràng là mèo mà mũi thính như mũi chó ."
Thiểm Thiểm quơ chân nhỏ kều kều tay Phương Cẩn Chi, dùng đầu lưỡi nho nhỏ mầu hồng hồng liếm liếm đầu ngón tay Phương Cẩn Chi.
Thấy Lục Vô Nghiên cau mày, vỗ một cái vào đầu Thiểm Thiểm, cẩn thận đưa khăn tay cho Phương Cẩn Chi lau tay.
Thiểm Thiểm ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên, lại nhìn Phương Cẩn Chi, "Meo..." một tiếng, cúi đầu, rốt cuộc không dám quậy phá gây họa nữa.
Biệt viện trưởng công chúa cách hoàng cung cũng không xa, chỉ một lát sau, đã ra đến cửa cung. Lục Vô Nghiên trực tiếp đưa Phương Cẩn Chi đến cửa cung của Lục Giai Bồ, sau đó mới xoay người đi tìm trưởng công chúa.
Hắn ở cửa cung phía nam nhìn lên trên đài phía xa đã thấy trưởng công chúa, Lục Vô Nghiên liền nhận ra vẻ trầm tư, không vui trên mặt trưởng công chúa.
Tuy nói trưởng công chúa che đậy cảm xúc rất tốt, không để lộ ra ngoài, nhưng thân là nhi tử ruột thịt của bà, Lục Vô Nghiên có thể miễn cưỡng nhìn ra được một chút.
Lục Vô Nghiên đi cầu thang lên đài cao, đến bên cạnh trưởng công chúa, nói: "Mẫu thân, lại có chuyện gì mà không khống chế được vậy?"
Trưởng công chúa nhìn cung điện nơi xa, nói: "Mấy vị Thân Vương sau giao thừa vẫn không hề rời đi."
Giao thừa năm trước mấy vị Thân Vương này chỉ cho người mang lễ vật vào cung dâng tặng, năm nay là lần đầu tiên vào cung cùng đón giao thừa. Theo lý thuyết, qua năm, bọn họ nên chủ động cáo từ, rời khỏi hoàng cung. Thế nhưng cố tình lần này mấy vị Thân Vương này không ai chủ động nói lời cáo từ, còn thường xuyên tụ tập uống rượu mua vui, thỉnh thoảng đưa một chút đồ quý hiếm vào trong cung để nịnh bợ Hoàng đế.
Mi tâm của Lục Vô Nghiên cũng hơi nhíu lên.
Chuyện của mấy vị này Thân vương thật là ngoài ý muốn.
Ở kiếp trước, mấy vị này Thân Vương vẫn luôn an phận ở tại đất phong của mình, kể cả sau khi Lục Vô Nghiên lên ngôi, bọn họ cũng chưa từng có hành động gì.
Nhưng vì sao kiếp này lại xảy ra biến hóa như vậy?
Ở kiếp này, đến tột cùng là chuyện gì mà khiến cho những thân vương này khác với kiếp trước thế này? Đây chỉ là một thế cờ trong bàn cờ, vì sao cuối cùng lại có một nước cờ thay đổi?
Chẳng lẽ là Sở Hoài Xuyên . . .
Trong lòng Lục Vô Nghiên mơ hồ có một tầng cảm giác bị đè nén, nhớ lại tình cảnh ở kiếp trước khi Sở Hoài Xuyên truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, Lục Vô Nghiên cảm giác Sở Hoài Xuyên sẽ không từ một thủ đoạn nào để đoạt lại quyền lực về tay mình.
Lục Vô Nghiên hiểu rõ con người thật của Sở Hoài Xuyên hơn bất kỳ ai, những năm trước đây hắn luôn viện cớ thân thể yếu ớt nên cố ý tránh xa triều đình, cả ngày vui vẻ, hưởng thụ lừa gạt cả triều đình, biến mình thành vị hoàng đế ngu dốt, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc trong mắt mọi người.
Nhưng Lục Vô Nghiên biết quyền lực của Sở Hoài Xuyên hiện giờ không hề thua kém trưởng công chúa.
Nếu thật sự có một ngày Sở Hoài Xuyên với bộ dạng cợt nhả của hắn mà trở mặt với trưởng công chúa, Lục Vô Nghiên thậm chí cũng không rõ nếu hai bên xảy ra tranh chấp với nhau thì liệu trưởng công chúa thắng hắn được mấy phần.
Lục Vô Nghiên chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bộ dạng sắp chết của Sở Hoài Xuyên ở kiếp trước.
Dáng vẻ gầy gò, bộ long bào thêu hình rồng màu đen mặc trên người hắn càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn.
Hắn còng lưng ngồi ở trước kỷ án, dùng hết toàn lực chuyên tâm viết chữ.
Toàn bộ cục diện của triều đình, những dự đoán của hắn về diễn biến trong triều. Từng đề mục rõ ràng, từng sách lược đối phó cho từng dự đoán, thậm chí cả nhân mạch nội gián trong triều và quân mã lương thảo ẩn núp, được hắn run rẩy từng chữ từng chữ viết ra một cách chi tiết, rõ ràng.
Sau khi viết xong được một tập giấy dày thì cũng có mấy tờ bị nhuộm máu đỏ do hắn ho bắn ra.
"Vô Nghiên, hãy bảo vệ quốc gia này thật tốt, đây là tâm nguyện của cả đời của hoàng tỷ. Giờ đây hoàng tỷ không còn, trẫm đem ngôi vị hoàng đế này truyền lại cho ngươi, ngươi nhất định phải thay trẫm, thay hoàng tỷ trông coi đất nước này cho thật kỹ." Sở Hoài Xuyên cầm những tờ giấy tràn ngập tâm huyết trong những năm này của mình, trịnh trọng giao cho Lục Vô Nghiên.
Chỉ lần đó, cũng là lần duy nhất, Lục Vô Nghiên thấy được bóng dáng của một vị đế vương trên người Sở Hoài Xuyên.
Rồi sau đó sự thật đã chứng minh, toàn bộ những dự đoán ban đầu của Sở Hoài Xuyên nhất nhất đều xảy ra. . .
Lục Vô Nghiên từ từ mở mắt, nhìn mấy vị đại thần đang lục đục vào cung ở nơi xa. Hắn thậm chí không biết trong những thần tử này có bao nhiêu người đã sớm là người của Sở Hoài Xuyên.
Lục Vô Nghiên thậm chí cảm thấy ngay cả đối diện với thiên binh vạn mã cũng không đáng sợ bằng đối nghịch với Sở Hoài Xuyên lúc này.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Vô Nghiên vẫn quay đầu nhìn về phía trưởng công chúa, nói: "Thật buồn cười, nhưng nhi tử. . . . vẫn tin hắn ."
Khóe miệng Lục Vô Nghiên không khỏi lộ ra mấy phần cười khổ.
Trưởng công chúa gật đầu, "Bổn cung cũng tin tưởng hắn sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến Đại Liêu và Kinh quốc lúc này."
Trưởng công chúa nói chắc như đinh đóng cột.
Bà không tin.
Mặc kệ tình cảm giữa bà và Sở Hoài Xuyên thay đổi như thế nào, bà hoàn toàn không tin tưởng một Sở Hoài Xuyên do một tay bà dạy lên lại không nghĩ đến lợi ích của Đại Liêu!
Không tin tưởng chút nào!
Lục Vô Nghiên cười thoải mái, nói: "Mặc kệ những chuyện này đi, mẫu thân cứ phái một số người âm thầm nhìn chằm chằm những thân vương kia thật kỹ. Nếu có dị động gì nữa đối phó cũng không muộn."
"Ta đã phái người theo dõi chặt chẽ rồi."
Lục Vô Nghiên cố ý làm bộ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Thật là trùng hợp, quả thật mẫu tử liên tâm. Nhi tử cũng sớm phái người nhìn chằm chằm trên đài."
Trên mặt trưởng công chúa cũng lộ ra nụ cười, nàng vỗ vỗ bả vai Lục Vô Nghiên, "Lần này ngược lại có con giúp một tay, ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít."
Lục Vô Nghiên hất cằm lên, ý bảo nhìn dưới đài phía xa.
Trưởng công chúa theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Lục Thân Cơ đang chỉ huy cấm vệ quân trong cung. Ông mặc một bộ nhuyễn giáp, khí thế lẫm liệt.
Trưởng công chúa "hả" một tiếng, "Người đẹp vì lụa, lão bất tử kia mặc bộ đó trông cũng có khí thế hẳn lên."
Mặt mày mang theo mấy phần tự hào .
. . . . . .
Sau khi Lục Vô Nghiên đi, Phương Cẩn Chi chưa nói được nhiều chuyện với Lục Giai Bồ, vẫn ngắm nhìn tiểu nhân nhi đang ở trên giường, nhìn Sở Hưởng Lạc không chớp mắt. Lúc Phương Cẩn Chi mới tới, Sở Hưởng Lạc còn đang ngủ. Nhưng nó ngủ không lâu lắm, một lúc sau tỉnh lại, ngủ dậy cũng không khóc lóc, tự mình cầm một miếng Ngọc bội chơi.
Phương Cẩn Chi quay đầu lại, nhìn Lục Giai Bồ, ngạc nhiên, hỏi: "Nương nương, làm sao thiếp thân có cảm giác dáng dấp của hắn có điểm giống thiếp?"
Lục Giai Bồ phì cười, "Ngươi thấy đôi mắt của hắn rất giống ngươi sao?"
Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nàng đánh giá lại tiểu hài tử trên giường lần nữa, mới nói: "Đúng vậy, thái tử rõ ràng rất giống bệ hạ. . ."
Thái tử mặc dù còn quá nhỏ, nhưng có thể nhìn thấy hình bóng của Sở Hoài Xuyên qua đôi mắt. Hôm nay khi hắn mở mắt ra, cặp mắt kia càng giống Sở Hoài Xuyên.
Nếu Phương Cẩn Chi dựa vào sự đồng nhất của đôi mắt bồ câu, liền cho rằng bộ dáng của thái tử có chút giống mình thì thật sự là phiến diện.
Trên thực tế, người của Sở gia ai cũng có một đôi mắt to sáng ngời.
Vô luận là trưởng công chúa, Sở Hoài Xuyên, tiểu thái tử, hay là Sở Hành Trắc, Sở Nguyệt Hề. Dĩ nhiên, còn có nàng, Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nhìn tiểu thái tử trên giường nhỏ, lại cúi đầu sờ sờ bụng của mình, tự lẩm bẩm: "Thật thần kỳ, hắn bây giờ còn nhỏ như vậy, vậy mà lúc sinh ra cũng sẽ từ từ lớn lên như thái tử bây giờ vậy. . ."
Lục Giai Bồ cười, đi ra, nhìn thái tử trên giường nhỏ, dịu dàng nói: "Sau này, chúng ta sẽ cùng chứng kiến bọn chúng trưởng thành."
Lục Giai Bồ không phải là một người xa hoa, ngày thường ăn mặc cũng rất tùy ý. Nhưng hôm nay nàng lại mặc một thân cung trang long trọng. Trong lúc Phương Cẩn Chi ngắm nhìn thái tử thì có cung nữ búi tóc, cài trâm cho Lục Giai Bồ.
Hôm nay trưởng công chúa và Sở Hoài Xuyên cùng quan lại trong triều tiếp đãi người hoàng thất của Kinh quốc trong đại điện, đồng thời ký hiệp ước ngưng chiến, hòa bình. Lục Giai Bồ phụ trách tiếp đón vị tiểu quận chúa của Kinh quốc.
Hiện giờ vị trí hoàng hậu trong cung đang bỏ trống, vì vậy không có người thích hợp để tiếp đón vị công chúa này nên việc này tự nhiên Lục Giai Bồ phải phụ trách.
Trong lòng Phương Cẩn Chi rất tò mò muốn biết vì sao Sở Hoài Xuyên còn chưa lập Lục Giai Bồ làm hoàng hậu, chỉ là nàng không thể trực tiếp hỏi, liền thay đổi đề tài, đầu tiên là khen thân cung trang của Lục Giai Bồ đẹp mắt, sau hỏi vị Tiểu quận chúa kia khi nào sẽ vào cung.
"Chắc cũng sắp tới." Lục Giai Bồ cúi người xuống, vỗ nhẹ vào bàn tay Sở Hưởng Lạc đang đút trong miệng, khiến hắn phải rụt tay lại.
"Nàng ta tới trễ một chút cũng tốt, chúng ta có thêm thời gian trò chuyện cùng nhau."
Phương Cẩn Chi chợt nhớ tới lời của Lục Vô Nghiên nói với nàng đêm hôm qua, nàng không kìm được hỏi: "Vị Quận chúa Kinh quốc này không quản đường xá xa xôi mà đến, chắc chắn là muốn cầu thân rồi. Nương nương có biết bệ hạ tính toán thế nào không? Định gả cho mấy vị Thân vương kia sao?"
Lục Giai Bồ đưa tay về phía nàng, bế thái tử từ trong giường lên, vỗ nhè nhẹ vào lưng của hắn dỗ dành đến khi không còn nghịch ngợm nữa, mới ngồi xuống bên cạnh Phương Cẩn Chi, cười nói: "Ngươi biết tính của ta rồi đấy, ta sẽ không bao giờ hỏi bệ hạ chuyện này. Hơn nữa, người của Kinh quốc cũng vừa tới. Chuyện định gả Quận chúa cho người nào, bọn họ đã có chủ ý hết rồi."
Mặc dù Lục Giai Bồ miệng nói về chuyện tình của quận chúa Kinh quốc, nhưng ánh mắt của nàng vẫn đặt trên người Sở Hưởng Lạc, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
Phương Cẩn Chi gật đầu, không hỏi nhiều. Nàng lôi kéo tay của Sở Hưởng Lạc, chơi đùa với hắn trong chốc lát, chợt nghĩ đến cái gì, cả người nhất thời cứng đờ.
Chẳng lẽ quận chúa Kinh quốc sẽ gả cho Lục Vô Nghiên?
Mấy vị Thân Vương của Đại Liêu tuổi không nhỏ, hoàng tử duy nhất của bệ hạ mới sinh. Mà tuổi Lục Vô Nghiên vừa vặn, thân phận trưởng tử của trưởng công chúa rất thích hợp, hắn cũng không có thiếp thất. . ..
Trong lòng Phương Cẩn Chi vừa giận vừa lo sợ, vừa giận vừa ăn dấm.
Trong khoảng thời gian ngắn, cái gì mà Thiểm Thiểm, Nhập Phanh, Nhập Trà, bà vú tất cả không còn quan trọng nữa rồi.