Editor: minhngoc20vt
Lục Giai Bồ cúi đầu, đùa với Sở Hưởng Lạc ở trong lòng, cũng không để ý nét mặt của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là muốn nghe tin tức của vị Tiểu Quận chúa Kinh quốc này trước, “Nương nương, người có biết chuyện tình của Quận chúa Kinh quốc này không? Chẳng hạn như, tuổi tác, tướng mạo, hứng thú yêu thích……”
“Bởi vì phải tiếp đãi nàng, ta cũng có hỏi một chút. Quận chúa này tên Đoàn Y Lăng, năm nay đã hai mươi ba tuổi rồi, mẹ đẻ nàng ta là người ngoại tộc, cho nên dáng dấp khác biệt so với người Trung Nguyên.” Lục Giai Bồ nhớ lại thông tin hôm qua thái giám bẩm báo.
“Hai mươi ba tuổi?” Phương Cẩn Chi nhất thời cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nàng có chút nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ nữ nhân Kinh quốc đều xuất giá trễ như vậy sao?”
“Kia cũng không phải, Kinh quốc cũng giống với chúng ta, nữ tử mưởi bốn tuổi đã bắt đầu làm mai, đến mười lăm tuổi cập kê sẽ đại hôn. Chỉ là quận chúa này chưa xuất giá thì có chút nguyên nhân, vừa là thân phận quận chúa tôn quý như vậy, kéo dài tới mười sáu tuổi chưa định việc hôn nhân. Sau đó người thân trong nhà liên tiếp bệnh chết, phải mặc đồ tang năm năm. Chờ đến lúc hết tang kỳ, tuổi cũng lớn, làm mai càng trở nên khó hơn chút.”
Sở Hưởng Lạc trong lòng Lục Giai Bồ bắt đầu rầm rì nháo lên, Lục Giai Bồ vội vàng dỗ hắn một lúc, đợi cho hắn ngừng khóc, mới đưa hắn cho ma ma bế đi.
“Khởi bẩm nương nương, Quận chúa Kinh quốc đã đến rồi.” Tiểu thái giám bước chân vội vã đi vào Lạc Nhứ cung bẩm báo.
Lục Giai Bồ lo lắng Phương Cẩn Chi có thai không thể mệt nhọc, vốn tính toán để nàng ở lại Lạc Nhứ cung chờ, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn đi theo Lục Giai Bồ cùng nhau nghênh đón.
Rốt cục Phương Cẩn Chi đã gặp được Quận chúa Kinh quốc Đoàn Y Lăng.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Khuôn mặt Đoàn Y Lăng sắc sảo, mang theo chút quyến rũ của nữ nhân ngoại quốc. Nàng chưa xuất giá, tóc dài nửa búi nửa xõa, mà tóc xõa kia rơi xuống xoăn tự nhiên, làm cho dung mạo của nàng thêm vài phần kinh diễm. Bởi vì tuổi nàng không nhỏ, lại thêm nhiều lắng đọng của năm tháng.
Phương Cẩn Chi bỗng nhớ tới trước đây từng gặp qua Vân Cơ. Cũng là nữ nhân mang dòng máu ngoại quốc, vẻ đẹp của Đoàn Y Lăng này không giống như Vân Cơ hèn mọn giống như vũ nữ, nàng xinh đẹp quyến rũ giống như đám mây ở trên cao.
Cũng không biết là tính tình trời sinh, hay là đi đường xa mới đến, Đoàn Y Lăng không nói nhiều lắm, lời lẽ đơn giản.
“Meo hu…….” Thiểm Thiểm lập tức lẻn đến trên gối Phương Cẩn Chi.
“Chạy đến đâu liền nháo đến đó phải không?” Phương Cẩn Chi cười lấy hai cái lá cây trên người Thiểm Thiểm xuống. Thiểm Thiểm đi theo Phương Cẩn Chi vào cung, Phương Cẩn Chi lo lắng nó làm Thái tử bị thương, mới không dẫn nó vào Lạc Nhứ cung, chỉ để nó tự chơi đùa. Dù sao mũi của nó rất thính, sẽ không bị lạc.
Đoàn Y Lăng thu hồi lại ánh mắt đang nhìn nơi xa, nhìn đến trên người Thiểm Thiểm, bỗng nhiên mở miệng: “Thật đáng yêu.”
Phương Cẩn Chi không nghĩ tới Đoàn Y Lăng thích mèo, chỉ có điều Phương Cẩn Chi cảm thấy Đoàn Y Lăng có cái gì đó mâu thuẫn khó hiểu, nàng xoa xoa đầu Thiểm Thiểm, tùy ý nói: “Đúng vậy.”
Thấy Phương Cẩn Chi lạnh nhạt, Lục Giai Bồ cười nói: “Quận chúa cũng thích mèo sao? Hay là người cũng nuôi mèo?”
“Khi còn bé có nuôi một con, đáng tiếc bị người giết rồi.” Đoàn Y Lăng nhàn nhạt nói.
“Kia thật là đáng tiếc……” Lục Giai Bồ tiếp một câu.
Sau đó cũng không ai nói nữa, cùng nhau ngồi trong đình hóng mát ở ngự hoa viên nhìn phong cảnh phía xa.
Một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, đưa một cái ấm lô hình vuông chạm khắc hoa văn mây cát tường cho Phương Cẩn Chi – là Lục Vô Nghiên đưa đến.
Lục Giai Bồ nhìn Phương Cẩn Chi nâng niu ấm lô ở trong tay, cười lắc đầu: “Tam ca trái lại nghĩ thật chu đáo, lo lắng ngươi bị lạnh.”
Ở trong cung đồ vật như ấm lô này làm sao có thể không có, chỉ có điều Lục Vô Nghiên cố ý phân phó người đem đến, kia ý tứ hàm xúc chung quy khác biệt.
“Hiện giờ đã ấm áp, thực ra không cần phải……” Mặc dù Phương Cẩn Chi tùy ý nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt lại không thể dấu diếm được người.
Nàng đặt ấm lô ở trên đùi, Thiểm Thiểm đi tới gần, để cho ấm lô kề sát bụng của mình.
Tiểu cung nữ đem ấm lô đến nhìn thoáng qua Thiểm Thiểm ở trên đùi Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng nói: “Lục Tam lang còn nói, nếu như thấy một con mèo trắng nằm úp sấp trên đùi phu nhân, liền ném con mèo kia đi…….”
Thiểm Thiểm giống như là nghe hiểu, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cung nữ kêu lên một tiếng sắc bén.
“Không ném ngươi, đừng kêu, đừng kêu……..” Phương Cẩn Chi vỗ nhè nhẹ đầu Thiểm Thiểm, làm cho nó mềm mại nằm trên chân nàng một lần nữa.
Lúc này nàng mới xoay người về phía tiểu cung nữ, dựng thẳng ngón trỏ đặt ở khóe miệng ra dấu chớ có lên tiếng, “Ngươi trở về nói không có thấy một con mèo nào là được rồi.”
Tiểu cung nữ do dự một hồi, thấy Phương Cẩn Chi nhăn mày lại, mới miễn cưỡng vâng lệnh, xoay người trở về báo cáo.
Lúc Phương Cẩn Chi quay đầu lại mới phát hiện Đoàn Y Lăng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Đoàn Y Lăng không phải là nữ tử biết che dấu cảm xúc bình thường, lúc nàng nhìn chằm chằm người khác ánh mắt là trực tiếp mà lớn mật.
“Ngươi là thê tử của Lục Vô Nghiên?” Đoàn Y Lăng nhàn nhạt hỏi thăm không nghe ra cảm xúc.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi dần dần thu lại ý cười trên môi, mới nói: “Đúng vậy.”
Đoàn Y Lăng khẽ gật đầu, liền quay đầu nhìn về phía xa.
Lục Giai Bồ hơi hơi nhíu mi, nghe ra mấy phần không thích hợp. Lục Giai Bồ nghĩ nghĩ, cũng sắp đến giờ dùng cơm trưa, tiện thể mời Phương Cẩn Chi và Đoàn Y Lăng về Lạc Nhứ cung.
Nàng lại phân phó cung nữ dâng trà, chuẩn bị cơm trưa sớm một chút.
Thời điểm Lục Giai Bồ mang thai hầu như không có một chút phản ứng không khỏe nào, tuy nàng không rõ ràng lắm nôn ọe là cảm giác như thế nào, nhưng lo lắng cho Phương Cẩn Chi. Bữa trưa này tuy là thiết đãi Đoàn Y Lăng, có nhiều món ăn ngoại quốc. Nhưng sáng sớm ngày hôm nay nhận được tin Phương Cẩn Chi muốn tiến cung, Lục Giai Bồ liền phân phó phòng bếp thay đổi đồ ăn một lần nữa, loại bỏ hết những món ăn không thích hợp cho phụ nữ mang thai, lại tự mình chọn mấy món ngày xưa Phương Cẩn Chi thích ăn.
“Ngươi và ta nhiều năm rồi không ở chung một chỗ, cũng không biết khẩu vị của ngươi có thay đổi hay không. Ta chọn những món lúc trước ngươi thích ăn.” Sau khi Lục Giai Bồ và Đoàn Y Lăng nói chuyện xã giao một phen, lại nói với Phương Cẩn Chi.
Ánh mắt của Phương Cẩn Chi đảo qua một lượt, quả nhiên nhìn thấy mấy món ăn trước mặt nàng đều là những món nàng vô cùng thích lúc ở khuê phòng. Trong lòng nàng có vài phần lo lắng, cười nói: “Từ sau khi có thai, khẩu vị quả thực là có chút thay đổi, những món trước kia không thích ăn cũng thích ăn, những món trước kia thích ăn thì lại càng thích hơn. Chằng hạn như thay đổi lớn nhất…….Đó chính là càng ngày càng có thể ăn. Nương nương đừng có chê cười ta ăn nhiều………”
“Vậy nên ăn no, đừng để cho Tam ca nghĩ là ta khắt khe với ngươi.” Lục Giai Bồ cười nói.
Phương Cẩn Chi là cố ý nói mình có thai.
Quả nhiên, Đoàn Y Lăng nhìn lại một lần nữa. Chỉ trong nháy mắt, nàng lại dời mắt đi, cầm bình rượu sữa ngựa bằng ngà voi trước mặt nhàn nhã tự tại uống chầm chậm.
Phương Cẩn Chi cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt, có vẻ đăm chiêu.
Sau hai lần thăm dò, Phương Cẩn Chi nhìn ra Đoàn Y Lăng là đặc biệt để ý tới Lục Vô Nghiên. Sở dĩ nàng chú ý Lục Vô Nghiên có thể có hai nguyên nhân, một là chuyến đi này nàng phải gả cho Lục Vô Nghiên, mà một khả năng khác là nàng vốn dĩ nhận thức Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên từng ở Kinh quốc hai năm.
Nhưng mà trong khoảnh khắc đó, trong đầu Phương Cẩn Chi đã có vô số phỏng đoán.
Càng suy đoán, càng không thoải mái.
Đồ ăn trong miệng đã trở nên không có mùi vị, từ sau khi có thai sức ăn của Phương Cẩn Chi đã lớn hơn, thế mà lần đầu tiên gặp một loại cảm giác ăn không vô.
Ăn xong bữa trưa, Lục Giai Bồ đề nghị dẫn Đoàn Y Lăng đi dạo ở trong cung. Phương Cẩn Chi lấy cớ mang thai mệt mỏi, đã từ chối. Nàng vốn có thai, Lục Giai Bồ cũng không có cứng rắn lôi kéo nàng, liền để nàng ở lại Lạc Nhứ cung.
Đợi Lục Giai Bồ dẫn Đoàn Y Lăng rời khỏi, Phương Cẩn Chi ném Thiểm Thiểm đang làm ổ trên chân của nàng xuống đất, vội vàng rời khỏi Lạc Nhứ cung, hỏi cung nữ đang canh giữ ở bên ngoài có biết Lục Vô Nghiên lúc này đang ở nơi nào.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Mấy cung nữ đều lắc đầu không biết, trong đó có một tiểu cung nữ hơi chút lanh lợi đánh bạo hỏi: “Để nô tỳ đi hỏi thăm cho phu nhân?”
Phương Cẩn Chi cúi đầu xuống, nhìn Thiểm Thiểm chậm rì rì từ Lạc Nhứ cung đi đến, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết không?”
Mấy cung nữ thấy nàng lại có thể hỏi một con mèo, đều có chút ngạc nhiên.
Thiểm Thiểm cuộn trên mặt đất, giãn thân thể duỗi thắt lưng, mới lười biếng kêu vài tiếng.
Phương Cẩn Chi trừng nó một cái: “Trở về sẽ nhốt ngươi vào lồng!”
Lúc này Thiểm Thiểm mới không tình nguyện đứng lên, chạy về một hướng. Phương Cẩn Chi vội vàng nâng váy đi theo. Mấy tiểu cung nữ kia ở lại Lạc Nhứ cung, có hai người đi theo phía sau hầu hạ.
Thiểm Thiểm chạy đi rất nhanh, nhưng lại chạy đến phía trước chờ Phương Cẩn Chi đuổi theo, lại tiếp tục đi về phía trước.
Phương Cẩn Chi nhìn Thiểm Thiểm đứng chờ ở cuối con đường mòn, nói: “Ngươi không thể chậm một chút được sao?”
Thiểm Thiểm “Meo hu” một tiếng, có chút ghét bỏ liếc nhìn Phương Cẩn Chi một cái, lại quay đầu đi. Nhưng kế tiếp, nó trái lại bắt đầu đi chậm rì rì.
Nó đi hai bước, liền quay đầu lại nhìn Phương Cẩn Chi một cái.
Hai tiểu cung nữ đi phía sau Phương Cẩn Chi mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Phương Cẩn Chi đi theo Thiểm Thiểm một mạch về phía trước, trên đường gặp phải một vài cung nữ cúi đầu, còn có thể gặp một vài thị vệ cầm đao đi lại ở trong cung.
Xuyên qua một đường hành lang uốn khúc, lúc Phương Cẩn Chi lơ đãng ngẩng đầu, thấy ở phía sau núi giả xa xa hình như có bóng người. Khoảng cách thật sự xa, Phương Cẩn Chi không thể nhìn thấy rõ, chỉ mơ hồ thấy góc áo thị vệ trong cung và một thanh bảo kiếm. Chắc là thị vệ.
Có thể là thị vệ lười biếng, Phương Cẩn Chi cũng không nghĩ nhiều.
Đợi đến khi Phương Cẩn Chi vòng qua hồ sen bên cạnh đình bát giác, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ phía sau núi giả đi tới.
Tần Cẩm Phong.
Phương Cẩn Chi không khỏi dừng bước.
Sao Tần Cẩm Phong có thể ở trong cung được chứ? Chức quan hiện giờ của hắn còn không thể tùy ý ra vào Hoàng cung, huống chi hôm nay là ngày quan trọng như thế.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi lùi về phía sau mấy bước, núp phía sau đình bát giác. Nàng liếc mắt ra hiệu với hai tiểu cung nữ đi theo phía sau, hai tiểu cung nữ kia cũng là người lanh lợi, vội vàng núp theo Phương Cẩn Chi.
Đợi Tần Cẩm Phong đi xa, tên thị vệ trốn ở phía sau núi giả mới đi ra ngoài. Hắn nhìn quanh bốn phía, thấy bốn bề vắng lặng, nắm chặt tay áo, hình như trong tay áo kia cất giấu đồ vật gì đó.
Phương Cẩn Chi nhìn về hướng người thị vệ rời đi, không khỏi từ từ nhíu mày lại.
Phương hướng người thị vệ kia rời đi chính là Lạc Như cung.
Tần Cẩm Phong tặng đồ đến Lạc Nhứ cung sao? Trong lòng Phương Cẩn Chi nhảy dựng, bỗng nhiên cảm thấy mấy phần bất an. Trước kia Tần Cẩm Phong và Lục Giai Bồ đã từng định hôn, hiện giờ Lục Giai Bồ đã là Quý phi, cho dù như thế nào, hai người bọn họ không nên có một chút dây dưa nào!
Hiện giờ Tần Cẩm Phong và Lục Giai Bồ vẫn còn liên hệ ư? Hay là Tần Cẩm Phong đơn phương tặng đồ cho Lục Giai Bồ?
Hay là…….Vu oan giá họa?
Phương Cẩn Chi lại liên tưởng đến việc Sở Hoài Xuyên chậm chạp không lập Lục Giai Bồ làm Hoàng hậu.
Chẳng lẽ trong này có liên quan với nhau?
Từ nhỏ Phương Cẩn Chi là người có tâm tư kín đáo, từ sau khi mang thai nàng càng thường xuyên nghĩ nhiều. Nhưng mà nhìn thấy một màn này, trong lòng nàng rất nhanh đã có nhiều phỏng đoán.
“Phu nhân, chúng ta không đi sao?” Tiểu cung nữ nhỏ giọng hỏi.
Phương Cẩn Chi thu hồi tâm tư, đánh giá hai tiều cung nữ đi theo nàng đang làm việc trong Lạc Nhứ cung. Hai tiểu cung nữ đều là một dáng vẻ hồn nhiên không biết gì.
Phương Cẩn Chi thử dò xét hỏi: “Hai người vừa nãy, các ngươi có biết không?”
Hai tiểu cung nữ đều lắc đầu liên tục. Trong đó có một tiểu cung nữ cung kính thấp giọng bẩm báo: “Bẩm phu nhân, hai nô tỳ đều là người hôm trước mới vào cung, quan nhân trong cung đều không biết.”
Phương Cẩn Chi càng thêm bất ngờ. Nếu là cung nữ mới vào cung làm sao có thể trực tiếp vào nơi như Lạc Nhứ cung này mà hầu hạ được chứ? Như thường lệ, cung nữ mới tiến cung đều làm những việc vặt vãnh.
Có thể nhìn ra được nghi hoặc của Phương Cẩn Chi, tiểu cung nữ có chút xấu hổ nói: “Ngày thường hai nô tỳ đều không có hầu hạ ở trong điện, chỉ chạy qua chạy lại ở trong sân.”
Phương Cẩn Chi gật đầu.
“Phu nhân, con mèo nhỏ kia đã chạy rất xa rồi.” Một tiểu cung nữ khác nói.
*** Editor: minhngoc20vt *** Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Thiểm Thiểm đang ngồi dưới nhánh cây ở gốc cây liễu nơi xa xa, nó đang nghiêng đầu nhìn nàng. Phương Cẩn Chi đi ra từ phía sau đình bát giác, đi theo nó.
Phương Cẩn Chi tâm sự nặng nề.
Nàng lo lắng đây là có người cố ý lợi dụng hôn ước của Tần Cẩm Phong và Lục Giai Bồ để mưu hại Lục Giai Bồ, nàng cũng muốn hỏi Lục Giai Bồ, nhưng mà…..
Nếu thật sự Lục Giai Bồ và Tần Cẩm Phong vẫn còn có liên hệ thì sao?
Lại nói, nếu chỉ có Tần Cẩm Phong đơn phương quan tâm Lục Giai Bồ, mà Lục Giai Bồ lại biết đến. Như thế nếu Phương Cẩn Chi lại đi hỏi, chẳng phải là cực kỳ xấu hổ sao?
Phương Cẩn Chi cắn môi, nghĩ thầm, vẫn là đợi buổi tối nói chuyện thăm dò Lục Giai Bồ một phen, rồi hãy điều tra mới tốt. Không thể lỗ mãng.
Phương Cẩn Chi đang mãi suy nghĩ miên man, hai tiểu cung ở phía sau bỗng nhiên quỳ xuống, đồng thanh nói: “Tham kiến Bệ hạ.”
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Sở Hoài Xuyên đang đi về phía này. Đi theo sau lưng hắn là một ít quan viên. Phương Cẩn Chi vội vàng hành lễ.
“Thân thể không tiện, miễn đi.” Sở Hoài Xuyên khoát tay áo.
“Tạ Bệ hạ.” Phương Cẩn Chi liền đứng sang một bên, cung tiễn Sở Hoài Xuyên rời đi.
Quả thực Sở Hoài Xuyên đang rất bận, hắn không nhiều lời, liền dẫn quan viên và cung nhân ở phía sau đi qua Phương Cẩn Chi.
Hắn lướt qua Phương Cẩn Chi không bao lâu bỗng nhiên dừng bước lại, hắn dừng lại một cái, một loạt quan viên và cung nữ, thái giám đều dừng lại.
Sở Hoài Xuyên quay trở lại bên cạnh Phương Cẩn Chi, cợt nhả lại vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Hắc, nghe ý tứ của Đoàn lão tặc, là muốn gả Quận chúa Kinh quốc cho Vô Nghiên đấy!”