Thê Khống

Chương 175: Không cho phép



Editor: Hoàng Nam

Thậm chí Sở Hoài Xuyên còn chỉ đường cho Phương Cẩn Chi, "Đến đây, đi dọc theo con đường này, băng qua Loan Phượng Cung, đi tiếp qua cửa hồ lô của vườn hoa phía tây, vượt qua đình Lạc Trai, từ đó có thể nhìn thấy Vũ Phỉ cung. Vô Nghiên đang ở phía sau nơi đó đấy."

Đường đi phỏng đoán mà lại thật như vậy, Phương Cẩn Chi chợt bình tĩnh lại. Nàng để tay bên người, khẽ khom gối, "Đa tạ bệ hạ chỉ đường."

Sở Hoài Xuyên kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng trên mặt không có biểu hiện khác thường nào, chợt cảm thấy không có gì vui, liền dẫn mọi người rời đi.

Phương Cẩn Chi đứng yên chờ Sở Hoài Xuyên dẫn một đám người đi xa, mới xoay người lại, ngồi đối diện với ngọn núi giả, ngoắc ngoắc tay về phía Thiểm Thiểm. Chỉ mấy lần nhún chân Thiểm Thiểm đã nhảy vào trong ngực Phương Cẩn Chi. Nó còn nhỏ, không nặng lắm, Phương Cẩn Chi ôm nó không khó.

Phương Cẩn Chi ôm Thiểm Thiểm, đưa nó giơ lên, đối mặt cùng mình. Nàng nghiêng đầu nhìnThiểm Thiểm trước mắt, giống như quả cầu tuyết, nói: "Nghe nói trước đây khi còn bé Đoàn Y Lăng cũng nuôi dưỡng một con mèo."

Thiểm Thiểm cũng nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, nó duỗi duỗi chân, có chút không an phận kêu "Meo meo" hai tiếng.

Nó muốn nhảy từ trên tay của Phương Cẩn Chi xuống, Phương Cẩn Chi không cho, ôm chặt nó đi đến Vũ Phỉ cung.

Phương Cẩn Chi vừa mới đi tới Vũ Phỉ cung, đúng lúc trưởng công chúa cũng đang mở cửa sổ, từ  xa xa nhìn thấy bóng dáng của nàng. Trưởng công chúa đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, rồi hướng hắn nói nhỏ, Lục Vô Nghiên quay đầu lại, qua cửa sổ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đi hướng bên này. Hắn gật đầu với trưởng công chúa một cái, liền đứng dậy ra khỏi đại điện.

Phương Cẩn Chi đi đến gần đám thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài đại điện Vũ Phỉ cung thì Lục Vô Nghiên vừa đúng lúc ra đón.

"Sao nàng lại tới đây?" Ánh mắt Lục Vô Nghiên rơi vào Thiểm Thiểm đang được Phương Cẩn Chi ôm trong lòng, hắn không khỏi cau lông mày lại. Kể từ khi Phương Cẩn Chi có bầu, hắn không thích Thiểm Thiểm ngồi trên đùi Phương Cẩn Chi, cũng không thích Phương Cẩn Chi ôm nó, vì sợ Phương Cẩn Chi mệt.

         Lúc này nét mặt cau có của Lục Vô Nghiên làm cho Phương Cẩn Chi không khỏi suy nghĩ nhiều, nàng ôm lấy Thiểm Thiểm trực tiếp nhét vào trong ngực Lục Vô Nghiên, hỏi: "Trước kia chàng từng nuôi dưỡng mèo sao?"

"Không có, sao thế?" Lục Vô Nghiên nhìn Thiểm Thiểm bị ghét bỏ trong lòng mình, lại nhìn Phương Cẩn Chi đang tức giận.

"A ——" Phương Cẩn Chi kéo dài âm, "hóa ra là người khác nuôi mèo."

"Cái gì? Người nào? Người nào nuôi mèo? chuyện người khác nuôi mèo liên quan gì tới ta?" Lục Vô Nghiên tròn mắt, vỗ hai cái vào mông Thiểm Thiểm, hỏi nó: "ngươi lại làm cho Cẩn Chi của ta tức giận có phải không?"

Hắn lại ngẩng đầu, nói với Phương Cẩn Chi: "Nếu như nàng không thích nó, đưa người khác nuôi hoặc ném đi thì tùy nàng, cần gì phải tức giận vì một con mèo."

"Thiếp tức giận vì một con mèo, nhưng không phải do Thiểm Thiểm."

Lục Vô Nghiên cảm thấy khác thường, hắn buông tay ra, đặt Thiểm Thiểm trong ngực xuống mặt đất. Hắn đi đến bên cạnh Phương Cẩn Chi, cầm tay Phương Cẩn Chi giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, kiên nhẫn hỏi nàng: "Vậy mèo của người nào chọc giận nàng? Ta sẽ đem cả con mèo lẫn chủ xử lý cho nàng hả giận."

"Mèo của Quận chúa Kinh quốc."

Lục Vô Nghiên chau mày, hỏi: "Nàng ta mang theo mèo vào cung hay sao?"

Phương Cẩn Chi lập tức hất tay Lục Vô Nghiên ra, lui về phía sau hai bước. Hành động đó của nàng khiến cho một hàng thị vệ và mấy tiểu cung nữ đứng trước của cung Vũ Phỉ phía xa mắt tròn mặt dẹt ngó nghiêng.

Thấy vậy Phương Cẩn Chi cảm thấy không tốt lắm, có chút không tình nguyện lại gần Lục Vô Nghiên hai bước, đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng chất vấn: "Trước kia chàng đã từng quen biết quận chúa Kinh quốc phải không?"

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi, giật mình, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Phải. . ."

Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, lại hỏi: "Nghe nói Quận chúa Kinh quốc khi còn bé có nuôi một con mèo, vậy chàng đã từng nhìn thấy con mèo kia chưa?"

"Thấy rồi . . ."

"A ——" Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.

Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, muốn lên tiếng giải thích trước khi bị hiểu, "Cẩn Chi. . ."

"Vô Nghiên, " Phương Cẩn Chi trực tiếp cắt dứt lời của hắn, hiện tại nàng không muốn nghe hắn giải thích, "Vậy chàng có biết đối tượng hòa thân lần này chính là chàng không?"

Lục Vô Nghiên nhắm mắt nói: "Biết. . ."

"Được lắm, được lắm." Phương Cẩn Chi híp mắt cười ngọt ngào.

Nhìn nụ cười kiểu này của Phương Cẩn Chi khiến trái tim Lục Vô Nghiên không khỏi hốt hoảng.

"Chàng nghe đây..." Phương Cẩn Chi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, "Đừng có lôi một đống lý do như là thân bất do kỷ, cần lấy đại cục làm trọng, hoặc là đừng quá để ý chuyện đó ra với thiếp, thiếp không chấp nhận đâu. Cũng không cần cam kết với thiếp là cưới về nhưng sẽ không để ý tới, đều là những lời nói sáo rỗng, nhảm nhí, không thể chấp nhận được. Mặc kệ là cưới thật hay cưới giả, thiếp đều không cho phép. Nếu chàng và nàng ta có gặp mặt nói chuyện, nhìn lâu nàng ta một chút cũng không được, hiểu chưa?"

Lục Vô Nghiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phương Cẩn Chi trước mặt, bật cười "Hì hì" .

Phương Cẩn Chi chờ hắn cười đủ rồi, mới nói tiếp: "Nếu không nghe lời, thiếp sẽ bóp chết con trai của chàng!"

Tựa như nhớ tới con trai hắn cũng là con trai mình, Phương Cẩn Chi thấy không ổn, bèn sửa lại: "Không đúng, bóp chết chàng!"

Lục Vô Nghiên cười hỏi: "Bóp chết ta, nàng sẽ trở thành quả phụ, đây chẳng phải là vì ghen tuông mà giết người đây sao?"

"Thiếp không sợ! Thiếp còn phải chờ ca ca trở lại, cùng hắn đi tới chân trời góc bể! Nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp người tốt hơn, còn lâu mới vì chàng thủ tiết!" Phương Cẩn Chi cố ý lộ ra vẻ mặt hùng hổ.

Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những thị vệ và cung nữ  kia, cười to kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, "Được, ha ha, lệnh của phu nhân, vi phu không dám không nghe theo."

Phương Cẩn Chi ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hoài nghi.

. . . Nghe theo mình sao, đơn giản thế thôi à?

"Được rồi, ta còn có chút việc bận ở đây. Chuyện về quận chúa kia nàng không cần phải lo lắng. À . . . còn nữa Thiểm Thiểm và chủ nhân của con mèo kia không có quan hệ gì cả." Lục Vô Nghiên cười nói.

Phương Cẩn Chi nhìn lướt qua đầu vai Lục Vô Nghiên, nặng nề nhìn về phía đám thị vệ canh gác Vũ Phỉ cung, biết ngày hôm nay vô cùng quan trọng, Lục Vô Nghiên nhất định rất bận, nàng thật sự không nên tới quấy rầy hắn vào lúc này .

Nghĩ như vậy, trong lòng  Phương Cẩn Chi không khỏi áy náy .

"Vậy thiếp về trước, gặp lại chàng sau bữa tiệc." Phương Cẩn Chi khẽ đẩy Lục Vô Nghiên ra một chút.

Trước khi đi, Phương Cẩn Chi còn quay đầu lại, trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên một cái: "Mà này, chàng nói lời phải giữ lấy lời đấy!"

Lục Vô Nghiên cười nhìn nàng, trịnh trọng gật đầu.

Lúc Phương Cẩn Chi trở lại Lạc Nhứ cung, Lục Giai Bồ đã đưa Đoàn Y Lăng về cung của mình để tiếp đãi. Mặc dù có sự bảo đảm của Lục Vô Nghiên, nhưng Phương Cẩn Chi vô cùng lạnh nhạt đối với Đoàn Y Lăng.

Phương Cẩn Chi không muốn để ý tới Đoàn Y Lăng.

Vì vậy trong lúc nói chuyện chỉ có một mình Đoàn Y Lăng nói, Phương Cẩn Chi trầm mặc không nói nhiều. Đẩy trọng trách nặng nề này cho Lục Giai Bồ.

Một buổi chiều vô vị cuối cùng cũng trôi qua, tiểu cung nữ cũng tới mời mọi người đi tham gia yến tiệc, Lục Giai Bồ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phương Cẩn Chi an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lục Vô Nghiên.

Mọi người đều vui mừng, nhưng trong bữa tiệc Lục Vô Nghiên không đụng đến bất cứ thứ gì trên bàn tiệc. Hắn quay đầu sang, hỏi Phương Cẩn Chi muốn ăn cái gì, gắp mỗi món một chút cho Phương Cẩn Chi thưởng thức.

Lẽ ra việc chia thức ăn này là do tiểu cung nữ phụ trách. Chỉ là dung mạo của hắn phi phàm, phong thái toát ra một vẻ ưu nhã không lời nào diễn tả được, những thức ăn được hắn gắp qua tay dường như cũng trở nên ngon hơn một chút.

Bàn tiệc kê theo hình tròn, ánh mắt của Đoàn Y Lăng ngồi đối diện nhìn Lục Vô Nghiên ở nơi xa, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy hành động gắp thức ăn cho người phụ nữ bên cạnh của hắn.

Lục vương gia của Kinh quốc ngồi bên cạnh Đoàn Y Lăng, cũng theo ánh mắt Đoàn Y Lăng  nhìn về phía Lục Vô Nghiên ngồi ở đối diện. Hắn giơ bình rượu đứng dậy, cười nói: "Vô Nghiên, nhiều năm không gặp, ta mời ngươi một ly?"

Lục Vô Nghiên đặt đôi đũa bạc xuống, dùng khăn lau tay xong xuôi mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục vương gia ngồi ở đối diện, nói: "Đa tạ Lục vương gia thương yêu, chỉ là của ta không uống rượu, một ly này liền xin phép."

Lục vương gia cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Lục Vô Nghiên, nói: "Sao lại có thể như thế nhỉ? khả năng tửu lượng trước kia của ngươi rất khá, bổn vương thấy ngươi uống một vò rượu mạnh còn không sao cơ mà!"

Bầu không khí rộn ràng, vui mừng chợt im lặng như tờ.

Tại sao Lục Vô Nghiên khi còn bé uống rượu mạnh? Đây chắc là bị người ép buộc.

Phương Cẩn Chi quay đầu sang, lo lắng nhìn Lục Vô Nghiên, ở dưới bàn lặng lẽ nắm tay Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên nắm lại tay của nàng, cho nàng một ánh mắt an tâm.

Ở kiếp trước, Lục Vô Nghiên sẽ hết sức tức giận đối với kẻ nhắc tới chuyện hai năm ở Kinh quốc của hắn. Nhưng hôm nay dù sao hắn cũng đã sống hai đời người rồi, không còn để ý nhiều nữa.

Hắn cười cười, nói: "Ngược lại Lục vương gia nhắc nhở cho ta nhớ, nhiều năm trước được ngài thật tâm quý mến, ta nếu không đền đáp, chẳng phải là quá vô ơn sao. Người đâu!"

Rất nhanh có thị vệ mang lên hai bình rượu mạnh đặt ở trước bàn của Lục vương gia.

Lục vương gia nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hai bình rượu mạnh trước mắt, không phản ứng gì.

Cả bữa tiệc nhất thời yên tĩnh, vô số ánh mắt đều rơi vào trên người Lục vương gia Kinh quốc
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Sở Hoài Xuyên chợt bật cười "haha" một tiếng , "Lục vương gia, ngài không phải là hoài nghi trong rượu này có độc chứ? Đứa cháu ngoại này của trẫm cũng không phải là người hẹp hòi như vậy, ngài không nên suy nghĩ lung tung."

Khóe miệng Lục vương gia giật giật, "Bổn vương sao có thể nghĩ như vậy được."

Hắn nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, rốt cuộc vẫn phải bê vò rượu lên uống. Vò rượu được giơ lên, rượu một nửa đổ vào bụng, một nửa đổ ra ngoài. Đợi đến lúc hắn uống hết hai bình rượu mạnh, bộ y phục trên người đã bị rượu thấm ướt đẫm. Mặc dù đã là đầu tháng hai, nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo, một trận gió thổi qua, Lục vương gia rùng mình một cái.

Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua mọi người trong bữa tiệc, cuối cùng rơi vào trên người của Lục Vô Nghiên ngồi đối diện. Đều là do Lục Vô Nghiên, để cho hắn bị bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy!

Hắn định nói tiếp, nhưng vị Ngũ vương gia Kinh quốc ngồi bên cạnh hắn chợt ho nhẹ một tiếng, Lục vương gia đắn đo một lát, hừ lên một tiếng, không cam lòng ngồi xuống.

Ngũ vương gia cười nói: "Lục tam lang năm đó có một món đồ bỏ quên ở Đại Kinh, hiện giờ đang ở trong tay ta, lần này tới Đại Liêu, Bổn vương mang trả cho ngươi."

Hắn vỗ tay một cái, thị vệ đứng ở phía sau cầm một hộp gấm đưa đến trước mặt Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên không động nhìn cái hộp gấm kia, hắn biết bên trong hộp gấm kia chứa vật gì. Phương Cẩn Chi không biết trong hộp gấm chứa đồ gì, nhưng cảm giác đó cũng không phải là đồ tốt, quả thật như lâm đại địch.

"Xem ra Lục tam lang đối với vật này không có hứng thú, đáng thương Bổn vương ngàn dặm xa xôi mang tới." Ngũ vương gia của Kinh quốc giả vờ thất vọng nói.

Trưởng công chúa đanh mặt lại, cố gắng nhẫn nhịn.

Trong lòng nàng rất rõ ràng những người này cố ý khơi lại chuyện Lục Vô Nghiên bị tù đày ở Kinh quốc năm đó ra. Lục Vô Nghiên là nhi tử của nàng, hôm nay lôi chuyện xưa ra, giống như đánh mặt của nàng, đánh cả vào mặt của đất nước Đại Liêu.

Nàng nên lấy đại cục làm trọng, nhưng nàng nhịn không nổi nữa.

Đang lúc trưởng công chúa tính toán mở miệng, Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng, mở hộp gấm ra, Phương Cẩn Chi rốt cuộc cũng nhìn thấy cái gì trong hộp gấm đó. Thì ra là một cây chùy thủ bằng sắt cũ kỹ, hoen rỉ. Năm đó Lục Vô Nghiên ở trong ngục tù của Kinh quốc sử dụng cây chủy thủ này để lột da, róc xương, các kiểu tra tấn người đều sử dụng cây chủy thủ này.

Lục Vô Nghiên cảm kích nói: "Đa tạ Ngũ vương gia mang cây chủy thủ này tới. Nhớ lại năm đó, ta dùng cây chủy thủ này giết không ít tù nhân người Kinh quốc."

Hắn cầm cây chủy thủ hoen rỉ trong hộp gấm lên, đặt ở trước mắt ngắm nghía cẩn thận, "Vô cùng hữu dụng."

"Oa!" Sở Hoài Xuyên ngạc nhiên, hỏi: "Vô Nghiên, ngươi giết rất nhiều người Kinh quốc  sao?"

"Mấy ngàn người thôi." Lục Vô Nghiên lạnh nhạt nói.

Sở Hoài Xuyên cười "haha  một tiếng, "Lợi hại, lợi hại!"

Quả nhiên sắc mặt của đoàn người Kinh quốc trở nên khó coi.

Đúng rồi, năm đó Lục Vô Nghiên giết rất nhiều người Kinh quốc!

Ngũ vương gia cắn chặt hai hàm răng, đúng là tự mình tự bê đá đập vào chân của mình! Hắn hít một hơi thật sâu , cười cười nói: "Nghe nói bản thân ngươi từ sau khi trở lại Liêu quốc cảm thấy thức ăn Liêu quốc rất khó ăn, không cách nào nuốt được, nên Bổn vương mang cho ngươi một chút đồ ăn mà ngươi thích ăn năm đó. "

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn về phía bàn bên cạnh, nói: "Kính xin Quận chúa truyền người mang ra!"

Ngay lập tức đã có một tiểu cung nữ bê một hộp đựng thức ăn đưa đến trước mặt Đoàn Y Lăng, Đoàn Y Lăng lạ lùng nhìn Ngũ vương gia Kinh quốc, nhận được ánh mắt đe dọa, nàng không tình nguyện, từ từ đứng lên.

Đoàn Y Lăng cầm cái hộp đựng thức ăn đó, chậm chạp đi từng bước một về phía Lục Vô Nghiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.