Một tuần, chỉ trong vòng một tuần thôi, điều kỳ lạ còn được biết đến với hai từ “phép màu” thật sự đã xảy đến. Nếu như phải kể chi tiết cụ thể thì vào một buổi sáng đẹp trời sau khi tuần thứ nhất kết thúc. Mọi người đến lớp với tâm trạng phấn khởi như mọi khi vì công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn đã đi được phân nửa chặng đường. Các lớp bên cạnh cũng đang cố gắng hết sức và dường như không gặp trở ngại gì nghiêm trọng. Mọi thứ phải nói rằng diễn ra êm ả như sông như suối. Theo như lịch trình được đề ra từ tuần trước, học sinh sẽ học tập hoạt động bình thường trong lớp và sẽ dành ra thời gian nghỉ hợp lý để tiếp tục công việc khi được sự đồng thuận từ giáo viên. Chắc lẽ ai ai cũng mang trong mình tâm trạng muốn được hoàn thành nhiệm vụ xong sớm vì dù sao cũng chỉ còn ba tuần nữa là đến chuyến ghé thăm It. Harm Sokyuran. Mọi người vẫn đang chiến đấu hết mình vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
Kazuma, Kozue và Tora vẫn đến lớp như mọi ngày thì đột nhiên Eri đã tự động chạy đến chỗ Kazuma với gương mặt mừng như muốn khóc. Hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra thì mới biết rằng kịch bản mà Eri viết đã hoàn thành.
Quả là thông tin tuyệt nhất từ đó đến giờ, cuối cùng thì kịch bản do Eri viết cũng đã được in thành cuốn đàng hoàng tử tế và đưa cho Kazuma đọc để nhận xét.
Không chỉ riêng gì một mình Eri mà những người bạn khác trong lớp cũng đều phải lặng thinh, dõi ánh mắt hồi hộp đầy căng thẳng từng phút từng giây chỉ để chờ đợi Kazuma đọc qua từng trang giấy. Cái cảm giác này giống hệt như lúc ta dò xổ số, căng mắt ra mà dò từng con chữ số một sao cho nó khớp với giọng đài công bố. Hồi hộp đến nín thở như có ai đó đang bóp chặt lấy tim mình. Họ lạy trời lạy phật mong rằng Kazuma gật đầu cái rụp và chấp nhận lấy kịch bản này vì Eri đã cố gắng hết sức để viết ra nó, và cũng vì mong muốn công cuộc chuẩn bị có thể bước sang giai đoạn tiếp theo sau khi có kịch bản.
Và quả thật người xưa nói không hề sai “ Trời thương những người ở hiền và đền đáp xứng đáng cho những cá nhân chịu cố gắng hết sức”. Sau khi đọc hết 100 trang bản thảo viết tay của Eri, những gì Kazuma thể hiện chính là cái gật đầu chấp thuận và câu nói: “Hoshimiya đã cố gắng hết mình rồi phải không? Quả nhiên, đây đích thị là tác phẩm hay nhất mà tớ từng được đọc từ trước đến giờ”.
Vậy là kịch bản của Eri đã được chấp nhận. Mọi người mừng rỡ thay cho Eri vì những gì cô bé đã cố gắng. Rồi thì buổi biểu diễn chính thức bước sang giai đoạn chuẩn bị tiếp theo. Mọi chuyện đúng là được diễn ra theo một hướng vô cùng thuận lợi.
………………………………
………………………………
Ừ thì kịch bản của Eri đã được chính thức sử dụng trong vở kịch, Hiyama cũng không còn cớ để từ chối tham gia hay này nọ. Trước đó, cậu ấy vẫn chưa động tay động chân vào bất cứ việc gì để chuẩn bị cho vở kịch với lý do “kịch bản chưa hoàn thành”. Giờ mọi thứ đã đâu vào đấy hết thì Hiyama cũng nên tìm một việc gì đó gọi là phụ một tay cho có tinh thần. Dù sao thì Hiyama, cũng là một thành viên trong lớp. Cũng phải làm sao đó hợp tình hợp lý.
- Chết tiệt, sao tự dưng đâu đủ thứ chuyện đổ đốn hết lên đầu thế này. Thời gian thở cũng chẳng có nữa!
Đúng là rất nhiều việc nếu như Hiyama cũng chung tay góp một phần giúp đỡ cho lớp. Bởi rằng công việc chính tại nhà ngoài nội trợ ra thì cậu ấy cũng phải đến Đại Điện Thần mỗi ngày theo như lời triệu tập từ các vị bô lão. Tình hình mấy đứa trẻ thì chẳng mấy khấm khá hơn, cơn điên cuồng trong chúng thi thoảng vẫn bộc phát, khiến cho các bậc phụ huynh khác đứng ngồi không yên khi chính họ luôn phải đề cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn tâm lý vì không thể nào đoán trước được khi nào thì cơn khát máu lại trỗi dậy. Tuy nhiên, số lượng trẻ em nhiễm bệnh cũng không còn lan rộng. Những đứa trẻ còn lại trong thị tộc vẫn chưa có dấu hiệu biến chất, nhưng vẫn phải hạn chế cho ra ngoài, không được rời xa người bảo hộ và nếu thấy có gì đó không được bình thường thì phải mang đến Đại Điện Thần gấp. Trước mắt chỉ có những đứa trẻ bị con dịch bệnh kỳ lạ này, chưa hề thấy có dấu hiệu nào trên các Chân Tổ trưởng thành nhưng điều đấy không có nghĩa là mọi người được phép lơ là mất cảnh giác.
Chính vì công việc ở Đại Điện Thần là chủ yếu nên ngay sau khi tan trường, Hiyama chỉ có chút ít thời gian về nhà, lo làm bữa tối một cách nhanh nhanh chóng chóng để còn đi gấp. Đôi lúc vừa về đến nhà, đi thẳng vào bếp và mở cánh cửa tủ lạnh ra, Hiyama không khỏi tức điên cay cú vì nhận ra một điều rằng “rút cuộc, thì chỉ có duy nhất một mình mình là lo cho cái nhà này thôi. Có kẻ ăn không ngồi rồi, rảnh rang rảnh khí nhưng cũng chẳng thèm ra ngoài kiếm chút nguyên liệu nào đó để mình còn làm bữa tối”. Hiyama cay cú nhưng cũng chẳng thể làm cách nào khác. Cậu ấy đành phải vơ vét những gì còn sót lại trong tủ lạnh, ngẫm nghĩ, hay thậm chí là ra sau vườn, hái vài ngọn rau mình trồng. Cũng may là còn mấy trái cà tím và giàn mướp nên tạm thời cũng có cái để mà nấu ăn. Chỉ là liệu thức ăn có còn được ngon khi đầu bếp nấu nó vừa vung dao thái rau củ quả lộp cộp nhưng bao nhiêu căm hận đều dồn vào người đàn ông vừa đọc báo lại vừa để ti vi truyền hình bắt kênh thời sự oang oang.
- Này, nếu không xem thì chí ít cũng tắt ti vi đi. Điện trong thị tộc không có thừa để mà hoang phí đâu!
Từ trong bếp, Hiyama không khỏi gắt gỏng. Mặc dù bố là người lớn nhất trong nhà nhưng dường như Hiyama còn chẳng thèm bận tâm đến điều đó nữa là. Người nào đang quán xuyến cho cái gia đình này thì người đấy có quyền. Nghĩ đi ngẫm lại thì Hiyama có quyền quyết định hết mọi thứ trong nhà vì người không chạm tay vào bất cứ việc gì thì không có quyền lên tiếng. Người bố đưa cái remote tính bấm tắt đi thì bỗng nhiên giọng Hiyama bên trong lại vang ra.
- À mà thôi khỏi, cứ để nguyên như thế đi. Lâu lâu nghe thời sự xem nhân loại có gì đặc biệt để còn theo kịp thời đại. Lũ con người này… nếu không giám sát thì khó đối phó lắm. Ai mà biết được chúng đang toan tính chuyện gì!
Và vậy là, cái remote lại được đặt xuống bàn, ông ấy lại tiếp tục dán mắt vào tờ báo trên tay như chẳng quan tâm gì đến cái ti vi nữa.
Nói là muốn nghe tin thời sự nhưng ai cũng thừa biết rằng đấy chỉ đơn thuần là một cái cớ để Hiyama lẩn trốn. Đơn giản vì chỉ cần cái ti vi đó được tắt, thì căn nhà này sẽ tràn ngập trong sự yên ắng đến lạnh người. Sẽ chỉ còn hai người là Hiyama và bố mặc dù chắc chắn họ sẽ chẳng thèm nói với nhau bất cứ lời nào cả. Hiyama không muốn điều đó xảy ra… nói đúng hơn là không muốn tự chôn chân mình trong cái không khí buồn chán đầy suy tư ấy nên mới tìm cách chặn ngay từ đầu bằng cái giọng nói từ trong cái ti vi truyền hình kia.
Gì chứ Hiyama bất chấp mọi thứ miễn sao không phải ở một mình cùng với ông già nhà. Mối quan hệ hai cha con họ vẫn chưa thể tiến triển được tốt dù chỉ là một chút.
Nhưng có lẽ điều mà cậu ấy không ngờ nhất khi chính ông bố đã chủ động cất tiếng nói trước. Một giọng nói lạnh lùng, pha chút sự nghiêm nghị, ồm ồm, đúng chất một quý ông đầy nguy hiểm, ai nhìn vào hay nghe thấy tiếng nói đều phải rùng mình khiếp sợ. Chỉ riêng đối với Hiyama thì đó không hoàn toàn là sự sợ hãi, cảm thấy phiền phức và đáng ghét thì đúng hơn.
- Dạo gần đây, không chỉ mày mà mấy đứa Eri cũng về khá trễ. Ở trường có mấy cái gọi là CLB này nọ mà lũ học sinh lứa tủi chúng bây thường tham gia. Mày cũng bắt đầu tham gia mấy cái đó hả?
Lâu lâu mới chủ động trò chuyện với con trai. Nhưng quả nhiên, thà rằng ngay từ đầu cứ ngậm nín, đừng thốt ra thì tốt hơn. Mấy lời đó… cứ cho rằng bố đang hỏi thăm vì lo cho tình hình học tập cũng như xã giao trong trường đi chăng nữa, Hiyama vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng. Cậu ấy chậc lưỡi nhỏ để ai đó không phải nghe thấy… theo sau là một tiếng thở dài, và con tay cầm dao vẫn lộp cộp từ quả cà tím sang quả cà rốt rồi quẹt cả thớt rau củ vào nồi canh sôi ùng ục lõm tõm như mấy tay đầu bếp chuyên cơ nhà hàng nổi danh.
- Họa có điên thì mới tham gia mấy thứ linh tinh đấy. Mà bộ lúc nãy lão không nghe hay sao hả? Nhờ ai đó chẳng thèm động tay động chân vào cái nhà này nên đây đang phải tối mắt tối múi sáng dậy ra phi ba chân bốn cẳng đến trường, tối về chưa nghỉ ngơi được một chút thì phải đâm đầu đến Đại Điện Thần. Thời gian đâu mà tham gia mấy cái đó hả?
Cả cái cách trả lời của Hiyama cũng khiến người ngoài liên tưởng thấy một cậu con trai đang dùng những lời lẽ không đúng mực với người sinh ra mình. Nhưng ông ấy vẫn đinh ninh ngồi ung dung ở bàn, vẫn tay chống cằm, tay cầm tờ báo, thi thoảng vẫn nâng cốc trà lên môi nhâm nhấm. Trông ông ấy không có vẻ gì như đang bực mình… chỉ đơn thuần như chấp nhận.
- Vậy sao. Tao thấy Eri và Hebi cũng tham gia đấy thôi… Thành viên của thư viện và hội phó hội học sinh thì phải. Trông tụi nó có mệt mỏi, than thân trách phận như mày đâu?
- Eri thì nói làm gì. Cái thủ thư ấy chỉ đơn giản là ngồi kiểm tra sách, phân loại sách và bổ sung thêm sách… mấy cái đó thì nằm trong khả năng của Eri rồi. Hơn nữa, cậu ấy có phải động tay động chân gì nhiều đâu, chỉ thi thoảng mới bị gọi xuống thư viện nhờ giúp cái này cái kia nên tính ra vẫn còn rảnh rỗi chán. Còn Hebi… đúng thật là công việc của Hebi cũng bận rộn và không ít khó khăn. Chỉ khâm phục cậu ấy ở chỗ biết tính toán sắp xếp thời gian hợp lý để không phải chạy nước rút. Một phần cũng do Hebi hiếm hoi than vãn nên chẳng ai nhìn thấy được sự vất vả của cậu ấy đó thôi!
- Nếu mày mà có thể thôi lải nhải và ít lầm bầm như Hebi thì tốt quá nhỉ. Tao cũng chỉ mong có một cô con gái ngoan hiền, lễ phép như Hebi hơn là một thằng chẳng thèm xem ai ra gì!
- Thế thì xin lỗi vì thằng này không xem ai ra gì đi nhé. Đây bản chất nó như thế nên cũng đành chịu rồi!
Tình hình giữa hai người họ vốn là như thế. Lý do Hiyama không thích sống chung với bố đơn giản vì cứ ở gần nhau, nói được với nhau dăm ba câu thì y như rằng sẽ có xung đột, có cãi vã rồi nhiều chuyện trời ơi đất hỡi xảy ra lắm. Tuy chưa bao giờ nặng đến độ lôi nhau ra ngoài sân, đánh nhau một trận nhưng như thế này cũng khiến Hiyama bị stress nặng và chỉ muốn trốn sang nhà bất kỳ ai đó khác để khỏi phải trông thấy bản mặt của bố. Hiyama nhiều lần nghĩ đến chuyện bỏ nhà đi bụi quách cho rồi nhưng lại nghĩ nếu mình đi rồi thì ai sẽ lo cho cái nhà này? Rồi cả thờ cúng bàn thờ mẹ nữa. Lão ta là chồng nhưng chẳng bao giờ chăm sóc bàn thờ mẹ cả. Chỉ toàn một tay Hiyama quán xuyến hết nên cũng thôi, Hiyama từ bỏ ý định đi bụi.
- Vậy thì tại sao dạo này mày lại về trễ? Bình thường thì khi trời tờ mờ chiều thì chúng bây đều đã về thị tộc rồi. Còn lần này, đợi cho đến khi tối hẳn thì mới thấy thập thò ngoài cổng đi vào? Chúng bây đã đi đâu, làm gì ở thị trấn con người hả?
- Đây cảm thấy không có nghĩa vụ để trả lời câu hỏi đó. Cảm phiền đi tìm người khác mà hỏi!
Ông bố vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Ông ấy thở dài dù đã nhấp môi tách trà không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy thở dài. Quả nhiên, dù có nói gì đi nữa thì ông cũng không có quyền hỏi về đời sống của Hiyama. Không thể lấy vị trí của một người sinh ra thằng nhóc để gặng hỏi. Bởi nếu làm thế thì chỉ vô tình bồi đắp thêm gạch vữa để dựng nên bức tường ngăn cách giữa hai người càng thêm vững chắc. Đồng thời, cũng nuôi dưỡng sự thù ghét đang ngày càng tăng trong Hiyama. Nên sau cùng, ông ấy cũng chỉ biết cách chấp nhận mà thôi.
- Không cần, tao đã hỏi Makoto rồi. Nghe nói lớp chúng bây sẽ tham gia một vở kịch trên sân khấu trong cái dịp gì gì đó đó. Mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi?
- Tch, đã biết rồi mà còn hỏi ư? Quả nhiên lão đang muốn chọc điên đây mới chịu đúng không? Mà nhìn chung thì mọi thứ vẫn ổn, không gặp phải trở ngại gì. Cái rắc rối duy nhất là kịch bản thì Eri đã hoàn thành và được tên đó chấp nhận nên có thể tiếp tục bước chuẩn bị tiếp theo. Chẳng biết rồi mọi chuyện sẽ đi đâu về đâu!
- Diễn kịch hở? Nghe cũng vui đấy. Thế mày đóng vai gì?
- Biết chết liền. Kịch bản thế nào thì chỉ có mỗi Eri và tên kia rõ. Nhân vật ra sao thì còn phải tùy vào quyền quyết định của con đạo diễn kia nữa. Đây còn chẳng biết có nhận được vai nào hay không!
- Cỡ như mày thì tốt hơn hết nên yên phận trong vai cái cây hay hòn đá đi. Để mày lên sân khấu thì có mà sập sàn diễn!
- Yên tâm, kể cả khi bọn chúng có bắt phải diễn thì thằng này cũng biết đường mà rút lui. Đây chỉ giúp đỡ trong mấy khoản việc vặt thôi, hoàn toàn không có thích đứng trước hàng trăm lũ con người đâu!
Nói xong, Hiyama dùng muôi lấy món súp trái cây ra bát, vài miếng dưa muối lên chiếc đĩa nhỏ, một con cá chiên, hai quả trứng lòng đào và một chén cơm trắng tinh nguyên. Tất cả đều được dọn ra trên một cái khay được sắp xếp ngăn nắp và đặt cộp xuống bàn, ngay trước mặt ông bố. Sau đó, Hiyama lại tiếp tục bước vào trong bếp, lấy thêm một phần giống hệt như vừa rồi.
- Thế thì chừng nào vở kịch sẽ được diễn?
- Theo kế hoạch thì khoảng 3 tuần nữa, sau đợt kiểm tra chất lượng kết thúc!
Hiyama dọn phần cơm đó đặt nhẹ nhàng ngay trên bàn thờ nhỏ, nơi có đặt bức chân dung một người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu.
- Tụi bây sẽ diễn ở trường tụi bây hả?
- Không, vở kịch sẽ được diễn ở một nơi khác có tên It. Harm Sokyuran. Cái này cũng là vì lễ hội chào đón tân học viên gì gì đấy đấy hằng năm của trường đó nên cũng chịu rồi!
- It. Harm Sokyuran… ra là thế…
Ông ấy vừa nói, vừa dùng đôi đũa gắp lấy miếng khoai trong chén súp cho vào miệng. Miếng khoai mềm, ngọt chảy tuột xuống cổ họng một cách dễ dàng nhưng vẫn để lại hương vị trên đầu lưỡi. Lại thêm một lý do nữa mà ông ấy không thể lớn tiếng trong căn nhà này. Dù mối quan hệ có xấu đến thế nào thì ông ấy cũng không thể bỏ những món ăn ngon mỗi ngày được.
- Không biết lúc đó có rảnh không nhỉ? Nếu rảnh rỗi thì biết đâu lại xuống thị trấn được một chút!
- Này, làm gì thì làm, cũng đừng có mà xuất hiện trong lễ hội đó. Đây không có muốn tiếp đón đâu… À không, chẳng ai mời và chấp chứa đâu, hiểu chưa?
Hiyama chắp hai tay vào nhau như đang cầu nguyện. Thật sự thì cậu ấy đang cầu nguyện trước di hình của mẹ.
- Okaa – san, chúc ngon miệng. Con đi đây!
Sau đấy, Hiyama đeo chiếc cặp lên vai và rời khỏi nhà. Trước khi đi, cậu ấy còn nói lớn.
- Ăn xong thì cứ quăng ở đấy, lát nữa về tự xử. Rồi cảm phiền biến đi đâu đó hoặc chui vào phòng giùm nhé. Một chút nữa thằng này cần cái bàn để làm bài tập. Đừng có mà chưng dụng phòng khách suốt ngày kiểu đó!
Hiyama đóng cánh cửa lại một cách mạnh bạo.
Thiệt tình, sinh ra được một thằng con trai mà nó giống như bố mình hơn là con mình. Nhưng ông cũng không thể trách được cậu ấy. Vì sao ư? Vì nhiều nguyên nhân lắm. Vì nhiều thứ đã khiến mối quan hệ cha con trở nên rạn nứt. Vì nhiều điều đã khiến Hiyama không còn gọi ông bằng “bố”. Vì nhiều thứ mà ông vô tình trở thành gánh nặng trong cuộc đời Hiyama và ông nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ còn khiến thằng bé thêm tổn thương.
- Miếng dưa này chua thật, nó cố tình cho mình ăn dưa chua là vì muốn mình thấm thía cái cảm giác tội lỗi hay sao? Chắc chắn là như vậy rồi. Ngày nào mình ăn ở nhà thì đều thấy nó làm cái hành động dọn cơm và chắp tay thờ di hình của mẹ nó. Chắc lẽ vì nó muốn mình phải nhìn ra lỗi lầm của mình trong quá khứ và bắt đầu hối hận đây mà… Dưa chua này… đúng là chua thật… nhưng mà nó ngon đến độ mình không thể ngừng ăn. Nó cất hũ dưa chua ở đây nhỉ?
Ai sẽ đóng vai nhân vật chính? Một vở kịch theo khuynh hướng tình yêu thì chắc chắn sẽ có một nàng công chúa và một chàng hoàng tử. Hoặc chí ít đó cũng phải có một nhân vật nữ chính và một nhân vật nam chính… chắc chắn là vậy rồi. Nhưng vấn đề ở chỗ là ai sẽ vào hai vai đó đây? Câu hỏi được đặt ra rồi và đang chờ sự quyết định của đạo diễn. Chỉ có điều… chính bản thân đạo diễn cũng đang cau có khó chịu vì không biết nên phân ai cho hợp lý.
- Thiệt tình, tại sao mình phải làm những chuyện như thế này. Còn biết bao nhiêu thứ phải hoàn thành trong khi lại không thể chỉ vì bị mắc kẹt trong mấy cái hoàn cảnh oái oăm gì đâu không… Lễ hội lễ hẹo gì đó, đúng thật là phiền toái!
- Kozue, Onee – chan có nói là con gái mà hay cau có, thì thường nhanh già lắm đấy!
- Im mồm đi, cậu không nói không ai nói cậu câm đâu. Mà vì ai mà tớ mới bị thành ra như vậy hả?
Kozue không ngần ngại ném thẳng cuốn kịch bản dày cộp vào đầu Kazuma, khiến cho hắn tạm thời nằm la liệt dưới đất, chịu im cái miệng lại. Xem chừng cú phi sách đó dường như rất mạnh nên hắn nằm đó luôn rồi.
- Đúng thật nhỉ, so với những người lúc nào cũng luôn tay luôn chân không ngừng nghỉ, luôn phải tìm cách hoàn thành tất cả các công trình nghiên cứu về trước thời hạn thì những dịp như thế này hoàn toàn không cần thiết. Với lại, đúng là cậu không hề thích thú gì lễ hội chào đón tân học sinh này nhỉ! Tora nói.
- Hoàn toàn không ưa chứ đừng nói là không thích. Nhờ ơn mấy cái lễ hội này mà không biết bao nhiêu lần ý tưởng cũng như công việc của tớ bất thình lình bị gián đoạn, tệ hơn hết là phải bắt đầu lại mọi thứ và chẳng thể nào tập trung được. Phiền phức hết chỗ nói!
- Về điều này thì quả thật không thể chối cãi. Khó lòng mà tìm lời bênh vực khi tự dưng đột ngột ở dưới mở nhạc xập xình hay tiếng ai đó hú hét ở tầng trên thì cũng không thể tập trung. Nếu còn muốn tiếp tục nghiên cứu thì chỉ còn nước về nhà tự mần hay đợi hết ba ngày lễ hội kết thúc thì may ra mới yên ổn!
- Tớ chỉ mong sao It. Harm Sokyuran sớm đưa ra đề nghị dẹp cái lễ hội này đi cho khối đứa khác được nhờ. Chứ cứ để nguyên như vậy thì cũng chỉ phí thời gian chứ chẳng làm được gì ra hồn hết!
- Đừng nói thế chứ Kozue. Theo như nhận xét đánh giá từ hội học sinh thì số lượng học viên thi đầu vào It. Harm Sokyuran đa phần đều nhờ vào sức ảnh hưởng của lễ hội. Tưởng chừng như phí thời gian nhưng không có nó là không ổn đâu. Với lại, lễ hội chào đón tân học sinh là truyền thống vốn dĩ rất lâu đời trước khi hiệu trưởng Minamiya được sinh ra, nên là không phải muốn cũng có thể kiến nghị dẹp bỏ được đâu Kozue. Không thực thi chút nào đâu!
- Với quyền lực của ai đó thì dễ như trở bàn tay. Chỉ là tớ có cảm giác như cái người nào “đó đó” cố tình xem đây như một cuộc vui và không muốn cuộc vui này chấm dứt thì đúng hơn. Tớ quá hiểu cái con người ấy mà!
Kazuma từ từ ngóc đầu dậy một cách vất vả.
- Nhưng mà… luận áo khoa học về hạt nano đó… của cậu đã rất thành công mỹ mãn. Bây giờ cậu cũng… đâu có phải nghiên cứu luận đề nào… nữa nên có thể tham gia lễ… hội như bao người khác được rồi. Thỉnh thoảng… xõa một chút cũng đâu có… chết ai… fuh ha ha ha…
Kazuma vừa gượng dậy đầy khó khăn. Giọng nói cũng lắp bắp không thành được câu hoàn chỉnh. Kozue chỉ tức điên lên, phi thẳng cuốn kịch bản vào đầu chứ đâu có chặt ngang cổ mà giống như hắn vừa bị cô ấy chặt một phát tay ngay cổ vậy.
- Kazuma nói đúng đấy Kozue. Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Dù gì thì kiểu, chúng ta cũng đang đứng đây, với tư cách là học sinh của ngôi trường này, là những nhân vật mà chính It. Harm Sokyuran xem như khách. Không phải nghiên cứu, thí nghiệm. Cứ ăn chơi cho thỏa thích đi Kozue. Lâu lâu cũng nên cho bản thân cậu tự do một chút. Cậu lo lắng nhiều thứ từ đó đến nơi rồi Kozue!
Nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm. Kozue chống cằm, miệng cất tiếng thở dài, trong lòng phân vân liệu không biết có hưởng thụ cái không khí vui vẻ này đúng nghĩa hay chỉ thêm phiền phức rồi tức giận.
Kozue đã tiện tay ném cuốn kịch bản kia vào đầu Kazuma nên Tora đưa cho cô ấy một cuốn kịch bản khác. Để đề phòng những trường hợp tương tự thế này nên Eri có in ra mấy cuốn.
- Than thở thế đủ rồi, chúng ta nên quay trở lại nhiệm vụ chủ yếu trước đã. Về cơ bản thì mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ phục trang của một vài nhân vật chủ chính trong vở kịch là xem như hoàn thành. Trước khi đội thiết kế thiết kế xong, thì cậu cũng bắt đầu chọn ra những ứng cử viên cho vai diễn được rồi đó Kozue!
- Heh? Tuyển vai ư? Nghe sao thật đỗi phiền phức. Cậu làm thay tớ không được ư?
- Để xem nào, tớ thì cũng muốn giúp lắm nhưng mà tiếc rằng không thể. Vì tớ không có con mắt chọn người nên chắc chắn là không ổn rồi. Để người từng tham gia CLB kịch nghệ với vai trò là diễn viên cũng như đạo diễn thì tốt hơn. Kozue, cậu cũng từng làm đạo diễn cho một vở kịch trước đây ở It. Harm Sokyuran mà nhỉ. Tớ nhớ là nhờ lần diễn đó mà CLB kịch có cơ hội tiến đến giải thi đấu kịch gì gì đó và mang về cũng kha khá giải thưởng. Tất cả đều nhờ vào tài chỉ đạo của cậu nên sao lần này, không thử tận dụng khả năng ấy thêm lần nữa xem. Cũng có chết ai đâu!
- Này này, nói thì đơn giản. Có biết để chỉ đạo nó vất vả thế nào không? Từng nhân vật trong tác phẩm cũng phải phù hợp với tính cách của mỗi người. Rồi chưa kể đến khả năng diễn xuất, cần phải có một buổi thử vai đàng hoàng, sau đó sẽ còn kéo dài đến nhiều thứ linh tinh khác. Nói chung là phiền phức lắm, tớ không làm đâu!
Kozue đã một mực nhất quyết như thế thì Tora cũng đành chịu. Chẳng cách nào có thể làm thay đổi suy nghĩ một khi cô ấy. Nhưng… học chung rồi chơi chung với nhau từ hồi còn nhỏ, dĩ nhiên Tora biết điểm yếu của Kozue là gì. Cậu ấy hoàn toàn có cách để đối phó với sự cứng đầu này. Tora chợt quay sang Kazuma.
- Thôi thì đành vậy, nếu Kozue không đứng ra chỉ đạo thì để tớ làm thay cho. Thế thì từ bây giờ, tớ sẽ chính thức phân vai luôn đây. Có lẽ, tớ sẽ để vai nhân vật nam chính cho Hiyama Kinozuka!
Vừa nghe điều đó, cả Kazuma lẫn Kozue đều đồng loạt quay lại nhìn Tora. Trên môi Tora hiện giờ vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện như mọi khi. Còn hai người kia thì đều mang chung nét ngạc nhiên trên gương mặt, chỉ khác ở chỗ Kozue thì thể hiện cảm xúc ấy quá rõ ràng trong khi nhìn vào cái bản mặt của Kazuma thì… không còn lời nào để nói ngoại trừ cái vẻ vô hồn không thay đổi.
- Theo con mắt của tớ thì cậu ấy phù hợp nhất với nhân vật nam chính. Vậy nên ta sẽ chấp thuận để cậu ấy nhận vai nam chính trong vở kịch nhé. Cậu thấy thế nào Kazuma?
- … Tớ thì không có ý kiến nhưng mà có ổn không khi giao vai nam chính cho Kinozuka? Tớ không nghĩ rằng cậu ấy sẽ gật đầu nhận vai diễn này đâu!
- Không vấn đề gì, cái đó thì tớ có cách xử lý riêng. Lý do tớ chọn Kinozuka là vì thấy khí chất của cậu ta rất hợp với vị trí này. Nên chắc chắn mọi chuyện sẽ đâu vào đó thôi… Ok, vậy là xong vai nhân vật nam chính, giờ qua chọn nữ chính!
- Chờ chút, chờ chút đã!
Ngồi ở ghế, Kozue không khỏi sồn sồn.
- Cái tên đó… vai nam chính. Cậu đang nghĩ cái quái gì thế hả? Bất lý nào mà tên siêu điên khùng ấy lại được thủ vai chính khi không thử tài diễn xuất? Và làm sao có thể chọn một tên quái vật vào vai người thường dân được? Cậu không nghĩ rằng tên đó sẽ nổi điên lên hay sao?
- Đến chừng ấy thì chỉ cần ném Kozue ra là ổn. Dù sao thì cậu cũng là phương pháp duy nhất để chống lại cơn ác mộng mang tên Hiyama Kinozuka. Tớ đã nói là có cách xử lý riêng của mình nên yên tâm mà hưởng thụ đi!
- Bị ngốc à? Tớ không có rỗi hơi để đứng ra giải quyết cái mớ bòng bong do Chân Tổ gây ra. Hoặc nói đúng hơn là không có muốn bị dây vào phiền phức!
Ngay lập tức, Kozue rời khỏi ghế. Cô ấy tiến đến bên cạnh Tora, tay không giựt phăng cuốn kịch bản trên tay cậu ấy và quay trở về bàn. Kozue nâng cây bút bi, vừa xoay lòng vòng vô cùng điệu nghệ, vừa dán đôi mắt đầy tập trung vào từng trang giấy. Có lẽ, Kozue đang đọc kịch bản và suy nghĩ về nội dung bên trong theo nhiều hướng khác nhau.
Đây mới chính là điều mà Tora hướng đến. Chỉ cần kích động một chút là Kozue sẽ chịu trổ hết tài năng của mình ra ngay thôi. Vì nhắc đến Chân Tổ, Kozue có một sự cảnh giác cũng như phản xạ cực kỳ nhạy. Với quyết định chọn Hiyama vào vai nam chính, chắc chắn Kozue sẽ phản đối và tự động quay về cái ghế đạo diễn của mình để quyết định. Mọi chuyện, đều diễn ra theo đúng như những gì Tora dự tính.
………
Sau khi dùng bút gạch dưới, khoanh tròn vào những chi tiết quan trọng, cốt yếu, không thể bỏ qua đến đỏ cả trang giấy, Kozue mới chìa ra cho Tora và Kazuma xem thử.
- Lưu ý mấy cái đặc điểm này giùm đi. Điềm tĩnh, lãnh cảm, thông minh, nhưng có chút nhạy cảm nhưng ít biểu lộ ra bên ngoài. Đây chính là tính cách của vai nam chính người thường. Thế quái nào có thể để tên điên khùng, hung hăng, ngạo mạn đó vào một vai hoàn toàn khác biệt như thế được? Trừ khi con quỷ cánh dơi kia chịu tham gia thử vai và hòa mình vào nhân vật thành công. Nhưng cam đoan một điều rằng hắn sẽ chẳng bao giờ làm được cái điều mà không cần dày công chứng minh cũng thừa biết. Thế nên, tớ hoàn toàn không đồng ý việc chọn tên đó vào vai diễn này. Nếu có thì họa may chỉ cho vào tên gác rừng thôi!
- Cậu có thành kiến với Kinozuka quá đấy. Nhưng trong vở kịch thì làm gì có nhân vật nào gác rừng đâu?
- Chính vì không có nên tớ mới kiến nghị cho hắn vào. Một con quỷ thì không nên xuất hiện trên sân khấu đâu. Dù nói gì đi nữa thì đây cũng vì sự an toàn của mọi người thôi. Nơi chúng ta biểu diễn là ngay bên trong It. Harm Sokyuran, tại trung tâm thành phố Tokyo. Ngày hôm đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem. Tớ không muốn thấy một con quỷ hóa điên phá làng phá xóm rồi phải ra dọn dẹp đâu!
- Rồi rồi, nói chung là tớ sẽ không chọn Hiyama Kinozuka nữa. Như thế là được rồi chứ gì… Vậy, theo đạo diễn thì chúng ta phải làm thế nào với vai nam chính đây? Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng câu hỏi này mà chưa có câu trả lời đấy Kozue!
- Đương nhiên là phải mở một cuộc thử vai rồi. Không chỉ mỗi nam chính mà ngay cả nữ chính cũng phải được chọn lọc một cách chi li, theo từng khuôn mẫu. Tớ sẽ đích thân kiểm tra thực lực của từng người một và chọn ra cặp đôi nam nữ nhân vật chính cho vở kịch lần này. Thế nên, chuẩn bị tinh thần đi, Kazuma!
Tên ngốc ấy vừa định mở hộp bento trưa mà Ayame chuẩn bị cho trước khi đi học. Dạo gần đây, sau khi xuất viện thì hắn bắt đầu có dấu hiệu ăn nhiều và ăn tham rồi nhé. Cứ hở một chút là lại thấy hắn nhai rau ráu thứ gì đó, hoặc đang ăn vụng cái gì đó. Lần này thì định xử hộp bento trưa trước rồi sẽ mua thêm bánh mỳ dưới căn tin trường bù cho bữa trưa. Mà sao cũng được. Quan trọng là hắn bị một phen ngạc nhiên khi bị Kozue chỉ điểm thẳng mặt.
- Tớ cũng phải tham gia sao?
- Tất nhiên, vì trên tinh thần mỗi người đều phải giúp một tay và vì tính tập thể chung, những ai không thuộc một nhóm quan trọng, hay nói thẳng ra là chỉ biết ăn chơi ngủ hay đi lòng và lòng vòng cho hết giờ thì đều phải tham gia lớp thử vai. Những người đó sẽ diễn trên sân khấu ở lễ hội. Và cũng đừng nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn nhé Kazuma. Cậu mà biến mất đúng thời điểm là chết với tớ!
Bị Kozue đe dọa làm cho Kazuma cũng không còn tâm trạng đâu mà ăn uống. Quanh năm suốt tháng thì đúng thật Kozue là người đáng sợ nhất trong tất cả người phụ nữ. Hắn chẳng dám trốn đâu. Vì đơn giản rằng hắn chưa muốn chết.
Thông báo tuyển diễn viên được gửi đến toàn thể lớp học. Vì mọi người ai cũng phải tham gia nên sau tiết học buổi chiều, cả lớp đều ở lại và bắt đầu thể hiện tài năng diễn xuất của mình trước mặt đạo diễn Kozue. Nhìn chung thì cũng nhiều người có năng khiếu lắm. Từ chất giọng lúc thăng lúc trầm khi cần thiết. Hay từng nét biểu cảm trên gương mặt, vui buồn linh hoạt có thể thay đổi tùy vào hoạt cảnh, thậm chí có những bước di chuyển đạt chuẩn tuyệt vời. Chỉ cần trông qua một lần, Kozue cũng biết rằng lớp học này trông bình dân bình thường nhưng cũng có triển vọng không kém. Vì ai ai cũng mang một tố chất riêng nên ngay khi họ diễn xong, Kozue hoàn toàn có thể giao cho họ từng vai hợp với khả năng của mỗi người. Và có vẻ như mọi người đều đồng ý, đều nhất quán trước quyết định của Kozue, thành ra buổi thử vai diễn biến hết sức tốt đẹp. Chỉ có điều…
Kozue vừa ngồi vừa chống cằm suy tư. Cuốn kịch bản được cuộn lại cứ đập đập nhẹ xuống mặt bàn. Trông Kozue như thể đang suy tư đến điều gì đó mà quả thật là Kozue đang phiền não một chút vấn đề nho nhỏ nhưng ảnh hưởng thì lại lơn lớn.
- Tiêu rồi, quả thật ai ai cũng đều xuất sắc đến độ chính mình còn không dám tin. Nhưng mức độ ấy chỉ vừa sức với những vai thường dân hay ngoài phụ thôi. Chứ còn nói đến nhân vật chính thì… “tèo” hết cả rồi!
Điều duy nhất khiến Kozue đang không khỏi nhức đầu suy nghĩ đó chính là: Chưa một ai đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để đảm nhận hai vai nam nữ chính trong câu chuyện. Thật sự là không một ai hết. Mọi người đều đã thể hiện khả năng diễn xuất của mình và ngay cả người có tài năng nhất thì cũng chỉ nhận vai thị trưởng làng mà thôi. Còn hai nhân vật chính thì điều kiện phải cao hơn… trong khi ở lớp này thì… không một ai có thể đáp ứng được.
Bình tĩnh, điều quan trọng là phải giữ bình tĩnh. Kozue thật ra đang vô cùng bình tĩnh đấy chứ. Vì việc này không có gì khiến cho Kozue phải nổi nóng. Bản thân Kozue không hề thích cái lễ hội chào đón tân học viên kia, và cũng chẳng quan tâm rằng cái lớp này sẽ diễn như thế nào ở lễ hội, thất bại hay thành công. Nên ngay từ đầu, Kozue không đặt nặng vấn đề ở đây làm gì. Nhưng đã lỡ nhận vị trí đạo diễn thì phải làm cho trót, phải thực hiện một show thật hoành tráng để làm lác mắt thiên hạ chơi, và đặc biệt là để cho bà hiệu trưởng It. Harm Sokyuran được một phen kinh ngạc, nên Kozue quyết định chơi đến cùng.
Ngó sang phải nhìn sang trái, chỉ còn duy nhất cái tên siêu thộn đang ngồi ăn chuối kia. Mặc dù hắn có đến buổi thử vai như đã hứa… hắn thì lúc nào cũng giữ đúng lời hứa, không bao giờ cho người ta leo cây nên không cần phải hăm dọa, Kozue cũng tin rằng hắn nhất định sẽ đến. Nhưng sự có mặt của Kazuma không đồng nghĩa là sự vô dụng trong hắn đã biến mất. Kazuma là người duy nhất chưa thử vai vì đang bận ăn cái bánh dưa gang vừa “vớ” được từ đâu đó, chắc nhân lúc mọi người đang diễn xuất, hắn lại lẻn xuống thư viện mua trộm rồi mang lên đây vừa ăn vừa xem. Hắn dư dả thời gian đến độ khiến Kozue phải bực mình.
- Kazuma, đọc và diễn theo kịch bản này một chút coi!
Ăn cũng không yên nhưng hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn nhận lấy kịch bản, ngó liếc qua vài dòng rồi nhìn ngược trở lại Kozue.
- Cậu chắc đấy chứ? Cậu nghĩ rằng tớ sẽ diễn được vai này sao?
- Ai mà biết. Chưa thử thì làm sao mà biết được!
- Vậy sao không giao cho tớ cái vai nào vừa ít đứng, ít đi qua đi lại, ít nói ấy. Tớ đâu có chuyên môn gì trong diễn xuất đâu mà nhận vai này?
- Còn vai cái cây đứng phía sau sân khấu nhưng phải đứng miết từ đầu buổi đến cuối buổi đấy, có nhận không?
Hắn không siêng đến độ đứng cả ngày mà chẳng làm gì. Với một cái cây thì chỉ đứng yên đằng sau các nhân vật thôi chứ đâu thể hoạt động múa may gì được. Trước đây, đúng là hắn vẫn thường đứng trước các phiên họp hội để trình bày một nghiên cứu hay một luận đề hàng tiếng đồng hồ, nhưng chí ít thì hắn còn có thể tự do đi qua đi lại, đưa tay chỉ trỏ và nhiều thứ khác, vẫn còn dễ chịu hơn thế này gấp mấy lần. Nên chắc chắn, hắn sẽ không nhận vai cái cây.
- Bớt thắc mắc lại và diễn đi, tớ không có rảnh rỗi như cậu đâu!
- Hiểu rồi hiểu rồi!
Dù có hơi theo khuynh hướng bị ép buộc nhưng Kazuma cũng cố gắng hoàn thiện vai diễn của mình. Mới khi nãy hắn vừa nói gì ấy nhỉ? Hắn nói rằng mình không có chuyên môn trong diễn xuất. Có thật là hắn không biết diễn xuất hay không đây? Kozue không hề thiên vị nhưng cũng không tránh khỏi ngạc nhiên ngay sau khi hắn đọc lời thoại nhân vật được viết trong kịch bản. Phải nói làm sao nhỉ? Một vẻ mộc mạc, đơn sơ, đơn điệu… dù rằng ngữ âm cứ đều đều theo như bản tính thường ngày của Kazuma nhưng đó lại là thứ vô cùng cần thiết để tạo ra nhân vật này. Thật khó tin, nhưng dáng vẻ ù lì, gương mặt thờ ơ không biểu lộ cảm xúc, lạnh lùng nhưng cũng không hẳn là lạnh lẽo, đâu đó sâu trong nét lạnh nhạt ấy lại có một sự ấm áp đến kỳ lạ. Một mức độ điềm tĩnh đến đáng sợ mà Kozue cứ ngỡ như mình vừa lạc vào một khu rừng băng giá… Một khu rừng băng giá với những cơn gió lạnh thổi ngang qua, chỉ muốn thôi thúc người đó phải nhanh chóng tìm cách thoát ra ngoài. Và nếu cứ tiếp tục đi, thì Kozue lại nhìn thấy một tia sáng nhỏ nhoi nhưng vô cùng ấm cúng… Đó chính là diễn xuất của Kazuma mà Kozue đã và đang trông thấy ngay tại đây.
Tại sao lại như thế? Bao lâu nay, cùng học cùng chơi với nhau, mà bây giờ Kozue mới phát hiện ra tài năng thật sự của Kazuma? Tại sao cái mặt mốc chán chường ấy khi bước lên sân khấu lại lột xác hoàn toàn thành một con người khác… Tại sao con tim trong Kozue cứ loạn nhịp, thổn thức không ngừng khi không thể rời mắt khỏi nét đẹp kỳ lạ kia. Hắn… đích thị là nhân vật nam chính đầu tiên và cũng là nhân vật nam chính cuối cùng.
- Thế nào Kozue?
Hắn đã kết thúc màn trình diễn của mình từ lúc nào mà chính cô cũng không biết. Chỉ cho đến khi hắn chủ động lên tiếng hỏi và những tràn vỗ tay từ mọi người xung quanh thì Kozue mới giật nảy mình. Sau đó, Kozue còn nghe được nhiều lời bàn tán xôn xao.
- Nè nè, đó có phải lời thoại của nam nhân vật chính trong vở kịch không? Vậy là Kusanagi – kun thích hợp với vai diễn này nhất còn gì?
- Phải phải, sẽ chẳng có ai diễn được vai này hợp hơn Kusanagi – kun đâu. Chắc chắn Toriyama – san sẽ chọn cậu ấy, đảm bảo luôn!
Không chỉ mỗi một mình Kozue mà có vẻ như mọi người đều hài lòng với cách diễn của Kazuma. Nhìn chung thì nhân vật nam chính trong vở kịch so với Kazuma bình thường cũng không khác nhau là bao nhiêu. Thế thì chỉ có Kazuma là người thích hợp nhất để nhận vai diễn này.
Kozue thở dài một cách âm thầm lặng lẽ. Thích thì có thích thật nhưng sao có điều gì đó trong Kozue không can tâm. Cô ấy vẫn cho rằng để Kazuma diễn vai nam chính thì phí phạm thế nào. Đành rằng Kozue cũng muốn tên đó có được một vị trí trong vở diễn nhưng không ngờ… hắn lại hợp với vai nam chính một cách bất ngờ. Và đúng như người khác nói, sẽ chẳng có ai diễn được vai này nếu không phải Kazuma.
- Kazuma… cậu có thể diễn y nguyên như thế này khi đặt chân lên sân khấu được không?
- Tớ thì sao cũng được. Miễn có thể giúp đỡ được gì đó cho vở kịch thì không thành vấn đề. Dù gì thì tớ cũng không ngại chuyện diễn trước công chúng. Mà nói vậy tức là tớ được nhận rồi à?
- Đáng tiếc là cậu đỗ rồi đấy đồ ngốc. Cho cậu đảm nhận vai nam nhân vật chính chẳng qua vì cực chẳng đã thôi hiểu chưa. Ráng mà giữ nguyên phong độ thế này cho đến khi vở kịch kết thúc đi là vừa!
Điều đó có nghĩa rằng sau một hồi loay hoay luẩn quẩn, cuối cùng thì vai nam chính cho vở kịch đã hoàn toàn thuộc về Kazuma. Có thể là vì không còn cách nào khác hoặc vì một nguyên nhân khách quan nào đấy mà chỉ mình Kozue mới rõ. Nhưng Kozue luôn nghĩ một điều là để Kazuma nhận vai này còn tốt hơn Hiyama.
……………
Vai nam chính giao cho Kazuma, xem như gánh nặng đè nặng lên vai Kozue giảm đi được phần nào. Nhấn mạnh thêm lần nữa rằng mặc dù không tán thành việc Kazuma lên sân khấu nhưng thôi, vì trông mọi người, ai ai cũng đều tán thành để Kazuma nhận vai đó nên chẳng còn cách nào khác. Bây giờ là vấn đề thứ hai.
- Được rồi, vai nam chính đã có tên ngốc kia hốt xong. Cuối cùng là vai nữ chính…
- Stop Stop, thưa đạo diễn. Tớ xin được đề xuất ý kiến!
Một bạn trai trong lớp bất thình lình chạy vụt qua ngay trước mắt Kozue, đưa cao cánh tay thẳng lên trần nhà.
- Cái này chúng tớ biết là phải thử vai từng người một mới có thể tìm ra người phù hợp. Giống như Kazuma vào vai nam chính thì vai nữ chính cũng thế. Nhưng xin thưa với đạo diễn là thật ra không cần phải diễn thử nữa đâu. Theo thống kê số liệu từ đám con trai thì chúng tớ xin tiến cử một người có đầy đủ phẩm chất cũng như tính cách, rất thích hợp với vai nữ chính!
Cậu ta hoàn toàn nghiêm túc. Không chỉ riêng cậu ta mà toàn bộ đám con trai trong lớp đều có chung một quyết định thì phải. Vậy là ngay từ đầu, họ đã lén lút hội họp thành một nhóm, cùng bàn bạc và bầu ra một người phù hợp với vai nữ chính trước khi Kozue tiến hành cuộc thử vai. Học hành thì chẳng đâu vào đâu, nhưng vấn đề về gái thì cứ như tên lửa. Chưa gì mà biết bao nhiêu ánh mắt ghê tởm từ các bạn nữ đều chĩa hết về đám con trai. Nguyên nhân vì đám con trai dám săm soi dòm ngó con gái… Kozue cũng không muốn nhưng thôi, cứ để họ nói lên quan điểm của mình đi rồi tính tiếp.
- Hiểu rồi, thế người đầy đủ điều kiện thích hợp cho vai nữ chính mà các cậu tiến cử là ai? Nếu cảm thấy không hợp lý thì tôi không duyệt cho đâu nhé!
- Fu fu fu, đạo diễn – sama không cần xoắn vội. Vì người chúng tớ đề bạt là người độc nhất vô nhị, có một không hai, chẳng một đứa con gái nào trong cái lớp này sánh nổi đâu… Mở mắt ra mà nhìn cho kỹ này đám con gái. Đệ Nhất Mỹ Nữ Nhật Bản phải là đây này…
Tén tén tén tèn… Ở đâu hiện ra cái âm thanh quái đản ấy không biết.
Nhưng không chỉ riêng gì cậu ta mà các nam sinh khác đều đồng loạt hướng tay về phía cửa sau của lớp.
Hebi quay mặt sang trái, quay sang phải, rồi tự chỉ tay vào bản thân mình một cách khó hiểu.
- Hẩy?
- Đúng vậy, bọn tớ xin tiến cử Shimikaze – san vào vai nữ chính cho vở kịch!
“HEH” Đó là thứ âm thanh duy nhất được cất lên đồng thanh đồng bộ cả lớp học, từ tất cả ánh mắt to tròn đều đổ dồn hết vào Hebi. Người con gái sở hữu mái tóc bạch kim được cột hai bím sát gáy với dải ruy băng màu đen. Đôi mắt đỏ rực như viên Ruby hồng quý giá. Dáng vẻ thanh tao, nhã nhặn, lời nói dịu dàng mật ngọt… Đó chính là Hebi. Dù biết rằng Hebi vốn dĩ như thế nhưng khi được đề cử thì mọi người cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Có lẽ… người ngạc nhiên nhất vẫn chính là Hebi thì đúng hơn.